Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ

Chương 6



6.

Ta lạnh mặt, quay sang chất vấn Hứa Kiều Dung—

“Suýt nữa thì quên mất ngươi rồi. Trẫm nghe nói, ngươi còn dám đánh đại cung nữ bên cạnh công chúa?”

Hứa Kiều Dung vẫn không coi là chuyện lớn, nhưng Thái hậu lập tức nắm lấy tay ta, nói:

“Hoàng đế, ai gia lại đau chân rồi.”

Nguyên chủ có thể lên ngôi làm hoàng đế, công lao của Thái hậu rất lớn.

Năm đó nguyên chủ còn là Thái tử, bị tiên đế nghi kỵ, suýt chút nữa bị phế truất. Thái hậu và hắn tuy không phải m.á.u mủ ruột thịt, lại quỳ suốt một ngày một đêm trước ngự tiền, mới khiến nguyên chủ từ chỗ nguy chuyển thành an, từ đó mà mắc bệnh đau chân.

Sau khi đăng cơ, nguyên chủ hết mực hiếu thuận với Thái hậu, mọi việc đều đích thân chăm sóc.

Thái hậu lại cho rằng sự hiếu thuận của nguyên chủ là chuyện đương nhiên, liên tục yêu cầu trợ giúp cho nhà mẹ đẻ.

Chỉ cần nguyên chủ hơi không thuận theo, Thái hậu lại vin vào cớ “bệnh đau chân”, nhiều lần dùng đạo đức để trói buộc nguyên chủ.

Nguyên chủ mềm lòng, liên tiếp bị khuất phục.

Ta giận dữ mắng:

“Các ngươi hầu hạ Thái hậu kiểu gì vậy? Trẫm thấy, cứ hễ dính đến nữ nhân họ Hứa, chân Thái hậu liền đau hơn.”

Thái hậu giật mình, hóa giận làm bi ai:

“Hoàng đế vinh hiển, nhiều việc nên quên, chẳng lẽ ngay cả lý do ai gia bị đau chân cũng quên rồi sao?”

Ta nói: “Trẫm nhớ, mỗi khi âm u mưa gió, chân mẫu hậu mới đau. Tối nay có mưa không?”

Rồi ta chuyển chủ đề, “Trẫm xem thiên tượng, không thấy dấu hiệu gì của mưa. Vậy đau chân của mẫu hậu, ắt là vì lý do khác.”

Lồng n.g.ự.c Thái hậu khẽ phập phồng, đáp:

“Có lẽ là do ngồi lâu quá, nghỉ ngơi một lát sẽ đỡ thôi.”

Ta cùng hoàng hậu dìu Thái hậu vào nội điện nghỉ ngơi.

Thái hậu lại lần nữa ra lệnh đuổi Hứa Kiều Dung ra khỏi cung.

Nàng ta có vẻ vô cùng uất ức.

Ta lạnh giọng nói:

“Không muốn rời cung? Trẫm như ngươi mong muốn. Người đâu—”

“Hoàng đế…” Thái hậu đột nhiên nắm lấy tay ta, sắc mặt nghiêm nghị, chưa từng có trước đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nguyên chủ sợ nhất chính là sự ràng buộc đạo đức của Thái hậu, đã ăn sâu vào xương tủy.

Ta không để bà kịp mở miệng, lập tức nói:

“Mẫu hậu là Thái hậu, tôn quý nhất thiên hạ. Trẫm dù là quân vương, cũng phải nghe lệnh. Nữ nhân này dám mạo phạm công chúa, chia rẽ tình cảm tổ tôn giữa mẫu hậu và trưởng công chúa, khiến trưởng công chúa chịu ủy khuất. Mẫu hậu nhân từ, không nỡ trách phạt, trẫm thay mẫu hậu xử trí.”

Thái hậu sững sờ, chỉ tay vào ta, toàn thân run rẩy.

Ta đời này ghét nhất là bị người ta chỉ tay vào mũi, đặc biệt là ngón tay khô gầy như móng gà, lại còn sơn đỏ đậm, trông chẳng khác gì yêu quái trong phim.

Ta lớn tiếng: “Trẫm không sợ báo ứng nhân quả. Vì mẫu hậu, trẫm nguyện làm kẻ ác.”

Lệnh gọi Toàn Phúc đến, giao việc xử tội họ Hứa.

Thái hậu trợn trắng mắt, ngất đi.

Ta lập tức đỡ lấy bà, truyền thái y, nói:

“Họ Hứa làm Thái hậu tức đến ngất, tội càng thêm nặng. Tước bỏ phong hàm huyện chủ, giáng làm thứ dân. Hứa gia dạy con không nghiêm, giáng tước bá, phạt ba vạn lượng bạc…”

Thái hậu lập tức tỉnh lại, nắm chặt cánh tay ta, mắt trợn đỏ rực, run giọng nói:

“Hoàng đế, ai gia cũng có lỗi, nên bị phạt trước.”

Ta an ủi:

“Mẫu hậu sao lại nói vậy? Trẫm tuy là thiên tử, nhưng không phải hôn quân. Mẫu hậu và  Hứa gia , khác biệt rõ ràng. Tội của Hứa kiều Dung, trẫm sẽ không liên lụy đến mẫu hậu. Có trẫm ở đây, mẫu hậu vẫn là Thái hậu tôn quý nhất Đại Thịnh. Trẫm vẫn sẽ hiếu kính mẫu hậu.”

Thái hậu từng trải mưa gió, sao lại không hiểu lời ta ẩn chứa hàm ý gì?

Trong hậu cung, những kẻ không biết tiến thoái, dám chống đối hoàng đế, bất kể là Thái hậu hay Hoàng hậu, đều không tránh khỏi cái chết.

Thái hậu thông minh, lập tức thu lại khí thế, biến thành một bà lão yếu đuối, cảm động nói:

“Hoàng đế hiếu thuận, ai gia rất vui lòng.”

Ta tiếp tục đóng vai đứa con hiếu thảo. Thái y hiểu ý, nói Thái hậu can hỏa vượng, cần sơ can tiết hỏa, kiêng giận, kiêng nóng nảy.

Ta đích thân hầu Thái hậu uống thuốc, giành lấy danh “hiếu tử”, lại lấy cớ Thái hậu cần tĩnh dưỡng, miễn cho phi tần đến thỉnh an, ngoại mệnh phụ cũng không được phép quấy rầy.

Sau đó, lại lấy lý do “phục vụ không chu đáo”, thay thế tổng quản thái giám và mama chưởng sự ở từ đường Từ Ninh cung.

Hai người đó chính là tay chân thân cận của Thái hậu, thế lực hậu cung phức tạp, khó mà loại bỏ tận gốc.

Nhưng ta là hoàng đế, cần gì phải tìm chứng cứ tội lỗi?

Trực tiếp rút củi đáy nồi là được. Việc này giao cho hoàng hậu xử lý.

Lại nhân danh tích đức, ta bảo hoàng hậu cho những cung nhân già rút khỏi cung, để làm loãng ảnh hưởng của Thái hậu,  suy yếu thế lực phía sau, cũng để tiết kiệm ngân khố quốc gia.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Hoàng hậu tuy bị kinh ngạc trước thủ đoạn của ta, nhưng là người hưởng lợi, đương nhiên phải dốc toàn lực mà thực hiện.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com