Trọng Sinh Làm Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 6



Ta chậm rãi tiến đến gần bà ta, bóp chặt cổ bà ta, hận ý không thể che giấu xông thẳng lên não.



"Sao? Ngươi muốn g.i.ế.c ta, g.i.ế.c ta rồi, ngươi nghĩ cái ghế Thái Tử Phi này của ngươi còn ngồi vững được không?"



Nghe vậy, ta khẽ nhếch khóe môi, ghé sát vào tai bà ta:



"Bà đã g.i.ế.c mẹ ta, ta sẽ bắt bà phải đền mạng."



Bà ta không thể tin được trừng lớn mắt.



"Cho nên, ta sẽ kết thúc sinh mạng của bà bằng cách đau khổ nhất."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



"Vậy thì, hãy bắt đầu từ Tô Tình Vũ đi!"

Vẻ mặt của bà ta cứng đờ, nỗi sợ hãi và hoảng sợ của bà ta sắp tràn ra, bà ta túm chặt lấy ta, gào thét khản cả giọng:



"Ngươi không thể!"



Bà ta ngã từ trên giường xuống, chật vật không chịu nổi, một ngụm m.á.u tươi phun ra.



"Tại sao lại không thể, ta là Thái Tử Phi!"



Máu tươi làm nhòe nửa khuôn mặt bà ta, cuối cùng bà ta cũng cúi thấp cái đầu cao quý của mình xuống.



"Mẹ của ngươi là do ta giết, là một mình ta làm, không liên quan đến Tình Vũ."



"Ngươi đã có được thứ ngươi muốn rồi, tha cho nó, cầu xin ngươi."



Ta không hề quay đầu lại, mặc cho bà ta đau khổ ở phía sau.



Vừa bước ra khỏi phòng, ta bình tĩnh đi về phía Thẩm Khanh Trần đang ở trong đình.



Trong đôi mắt đen như mực của hắn là cảm xúc ta không thể hiểu được, thấy ta đi ra, hắn chỉ đứng dậy, nắm lấy tay ta.



"Đến lúc về nhà rồi, Phù Doanh."



6



Ta vẫn luôn cố ý chú ý đến tình hình của Tô Tình Vũ, do phụ thân đã cắt đứt mọi liên lạc của nàng ta, nàng ta không có bất kỳ nguồn thu nhập nào, hoàn toàn dựa vào Bùi Thanh nuôi sống.



Nhà họ nghèo rớt mùng tơi, lại còn có họ hàng cực phẩm, ban đầu bọn họ còn nhớ đến thân phận Đại tiểu thư Tô gia của nàng ta, không ngừng tâng bốc, sau này phát hiện chỉ là hữu danh vô thực, chỉ còn lại tiếng thở dài và chế giễu.



Thái độ của Bùi Thanh đối với nàng ta cũng thay đổi hoàn toàn, lúc nóng lúc lạnh, bắt đầu vô cớ nổi giận.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bùi Thanh thi trượt kỳ thi mùa thu, hắn ta trút hết oán giận lên người Tô Tình Vũ, nếu không phải hắn ta dành hết thời gian để tán tỉnh nàng ta, thì hắn ta đã sớm là trạng nguyên rồi.



Những điều này Tô Tình Vũ đều âm thầm nuốt xuống, không còn cách nào khác, ai bảo nàng ta quá yêu hắn ta cơ chứ.



Ta đã cố tình đến chỗ nàng ta mua rau để "tình cờ" gặp nàng ta, dù có sa cơ lỡ vận, nàng ta vẫn là một sự tồn tại rực rỡ, y phục giản dị càng làm tôn lên vẻ yếu đuối mảnh mai của nàng ta, là "Tây Thi bán rau" của con phố này.



"Ô, tỷ tỷ, lâu rồi không gặp."



Ta cười như không cười, ngồi trong xe ngựa nghịch ngợm ngón tay, liếc nhìn đôi bàn tay không còn non nớt của nàng ta.



Đôi mắt nàng ta như tẩm độc, sự ghen tị sắp nhấn chìm lý trí.



"Ngươi cho rằng Thái Tử là người tốt sao? Hắn sẽ không tha cho ngươi đâu."



Miệng lưỡi cứng rắn như vậy, xem ra là sống quá sung sướng rồi.





Ta mua chuộc một kỹ nữ, bảo nàng ta đóng giả làm một cô gái nhà giàu ngây thơ để tiếp cận Bùi Thanh.



Bùi Thanh vốn là một tên ngụy quân tử, nhìn thấy lại có một con cá mắc câu, tự nhiên là vui mừng trong lòng.



Trong một cuộc cãi vã kịch liệt, Tô Tình Vũ bị Bùi Thanh đẩy ngã sảy thai.



Gia đình nghèo khó, cơm không đủ ăn, người yêu ngoại tình, kẻ thứ ba khiêu khích, Tô Tình Vũ cuối cùng cũng bị ép phát điên.



Nàng ta dùng kéo phế Bùi Thanh, đ.â.m hắn ta mười mấy nhát, đốt căn nhà tranh, tự thiêu trong đống lửa.



Nghe xong lời kể của ám vệ, ta khẽ nhíu mày, đường là do nàng ta tự chọn, mọi kết cục đều do nàng ta tự gánh chịu.



Chỉ là ta bảo hắn ta phát tán tin tức ra ngoài, tốt nhất là có thể truyền đến tai Đại phu nhân càng nhanh càng tốt.



Thời gian còn lại nên dành để đối phó với loạn thần tặc tử thì hơn.



Trước khi thành hôn, ta đã thu thập được tất cả tội trạng của Tưởng Du tham ô nhận hối lộ, lôi kéo quyền quý, tàng trữ quân đội riêng, tất cả những điều này đều là những gì ta đã trải qua ở kiếp trước.



Bởi vì sự can thiệp của hắn ta, con đường đoạt đích của Thẩm Khanh Trần có thể nói là gian nan, còn mất đi cánh tay phải Trần Chân.



Tưởng Du là phe cánh của Đại Hoàng Tử, Đại Hoàng Tử tuy giả vờ ngu ngốc vô dụng, ham mê nữ sắc, nhưng thực tế lại dã tâm bừng bừng.



Hạ bệ Tưởng Du cũng tương đương với việc cắt đứt đường lui của hắn ta.



Sắp xếp xong những bằng chứng này, ta bí mật phái người đưa ra ngoài, chắc chắn không đến ba ngày nữa sẽ xuất hiện trên tay Thánh Thượng.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com