Trọng Sinh Làm Mẫu Nghi Thiên Hạ
Ta nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, tiện tay c.h.é.m c.h.ế.t một tên địch quân, nhảy lên lưng ngựa cao lớn, giương cao ngọn cờ:
"Các chiến sĩ, ta là Thái Tử Phi! Hãy theo ta, tiêu diệt phản quân, bảo vệ Thái Tử!"
Lời ta vừa dứt, liền nhận được vô số tiếng hưởng ứng:
"Theo Thái Tử Phi, tiêu diệt phản quân, bảo vệ Thái Tử!"
"Tiêu diệt phản quân, bảo vệ Thái Tử!"
"Bảo vệ Thái Tử!"
Mắt ta hơi cay, dường như ta đã tìm lại được niềm tin ban đầu – nữ nhi cũng có thể gánh vác trọng trách, được người người kính trọng.
Khí thế bừng bừng, sĩ khí tăng cao, đánh cho Đại Hoàng Tử liên tục bại trận.
Lo lắng cho sự an nguy của Thẩm Khanh Trần, ta thúc ngựa chạy như bay, tìm thấy hắn và Trần Chân ở phía Tây Nam.
Mũi tên không trượt phát nào, ta b.ắ.n c.h.ế.t tên lính quèn đang định đánh lén Trần Chân.
Hắn vô cùng kinh ngạc, lại buông một câu trêu chọc:
"Vẫn không hề giảm sút phong độ năm xưa! Thái Tử Phi."
Không rảnh để ý đến hắn, ta chạy về phía bóng hình kia.
"Giao cho huynh, ta đi tìm Thái Tử."
Thẩm Khanh Trần thấy ta, vừa tức giận lại vừa bất lực.
"Không phải đã bảo nàng đi rồi sao?"
Xuống ngựa, c.h.é.m thêm vài tên nữa, ta thở không ra hơi.
"Thẩm Khanh Trần, ta không phải chim hoàng yến trong lồng son của chàng, ta muốn cùng chàng kề vai sát cánh chiến đấu."
Trận chiến rơi vào thế giằng co, phụ thân mang binh phù đến, mang theo cứu binh, tình thế xoay chuyển nhanh chóng.
Quân địch kẻ chạy người chết, bắt sống hàng nghìn tù binh, thắng lợi đã ở ngay trước mắt.
"Lão phu thề sống c.h.ế.t phò tá Điện hạ!"
Thẩm Khanh Trần đỡ lấy phụ thân.
"Đa tạ Tống tướng quân kịp thời mang viện binh đến, nếu không hậu quả thật khó lường."
Ta và hắn nhìn nhau, chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bắt sống kẻ cầm đầu, đưa mọi thứ sai lệch trở về đúng quỹ đạo.
Trên Kim Loan Điện, Đại Hoàng Tử đã ngồi trên long ỷ đợi sẵn từ lâu, Thánh Nữ quần áo xộc xệch quỳ dưới chân hắn.
"Ha ha ha ha, hoàng đệ, cuối cùng đệ cũng đến rồi."
Thẩm Khanh Trần liếc nhìn người đàn bà dưới đất, sát ý bùng lên.
"Quả nhiên là do huynh giở trò, Thẩm Quyết."
Thẩm Quyết điên cuồng vuốt ve ngai vàng, bước xuống, bị Trần Chân chặn lại cách Thẩm Khanh Trần một thước.
"Ta thật không ngờ đệ lại vì một ả đàn bà mà nảy sinh sát tâm với ta."
Hắn cười đến ngây ngô, đột nhiên biến sắc, vẻ tàn nhẫn và không cam lòng hiện rõ trên mặt, như một con thú hoang nổi giận.
"Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào cái gì hả, Thẩm Khanh Trần?"
"Từ nhỏ đến lớn, ta có điểm nào thua kém đệ? Chuyện gì đệ cũng tranh giành với ta, tất cả mọi người đều yêu thích đệ, ghét bỏ ta."
"Ngụy trang nửa đời người, tại sao ta vẫn thua? Ta không phục, ha ha ha ha..."
Hắn hoàn toàn điên loạn, ngửa mặt lên trời gào thét, đ.â.m vào kiếm của Trần Chân, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe lên người Thẩm Khanh Trần.
"Cuối cùng... cuối cùng ta cũng có thể làm lại chính mình."
Ta cầm kiếm tiến về phía Thánh Nữ đang ngồi bệt dưới đất, lưỡi kiếm kề sát cổ ả.
"Lâu rồi không gặp, tỷ tỷ."
Ả ta ôm mặt, cả người co rúm lại.
"Ta không phải, ta không phải Tô Tình Vũ. Ta đã đổi mặt rồi, giọng nói cũng không giống."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ả ta đã c.h.ế.t rồi, ta không phải ả."
Máu trên đao bôi lên mặt ả, ả ta nôn mửa, như vớ được cọng rơm cứu mạng:
"Tha cho ta, ta sai rồi, cầu xin cô đừng g.i.ế.c ta."
Nước mắt ả ta lưng tròng, ta khẽ cười.
"Được thôi, tạm thời không g.i.ế.c ngươi, ngày tháng còn dài."
Ả ta kinh hoàng mở to mắt, nỗi sợ hãi lan tràn, ả ta bò như chó đến bên chân Thẩm Khanh Trần.
"Thái Tử, thiếp là Hoàng Hậu của chàng mà, người đàn bà độc ác này muốn g.i.ế.c thiếp."
"Thiếp thề, từ nay về sau thiếp nhất định sẽ yêu chàng thật lòng."
"Cứu thiếp!"
Thẩm Khanh Trần một cước đá vào n.g.ự.c ả.
"Ngươi cũng xứng?"
Hoàng Hậu của trẫm chỉ có thể là Tô Phù Doanh.
Hắn lạnh lùng ra lệnh:
"Đưa xuống, người đàn bà này giao cho Thái Tử Phi xử lý."
8.
Ngày lành tháng tốt, Thẩm Khanh Trần đăng cơ, ta nghiễm nhiên trở thành Hoàng Hậu.
Đội mũ phượng, khoác áo bào, ta lại đến thăm Đại phu nhân, bà ta và con gái, giờ đã như cá nằm trên thớt, mặc ta xử lý.
Hơi thở bà ta yếu ớt, mong manh như thể giây sau sẽ tắt thở.
"Tô Tình Vũ là do bà giúp trốn thoát đúng không?"
Đáp lại ta là một tiếng "Tiện nhân".
"Ta khuyên mẫu thân nên suy nghĩ kỹ lời nói, mạng của Tô Tình Vũ đang nằm trong tay ta."
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Làm thế nào mới có thể tha cho Tình Vũ của ta?"
"Rất đơn giản, mạng đền mạng. Bà g.i.ế.c mẹ ta, đền cho ta cũng không quá đáng chứ?"
Bà ta cười khổ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.
"Nếu ngươi đổi ý, ta có làm ma cũng không tha cho ngươi."
"Ta đã nói rồi, mạng đền mạng."
Ngươi trả lại mạng cho nương ta, Tô Tình Vũ trả lại mạng kiếp trước cho ta.
Ta giống như ả ta kiếp trước, xẻo từng miếng thịt trên người ả ta cho chó ăn, tiếng ả ta cầu xin thảm thiết vẫn còn văng vẳng bên tai.
Nhất là khi ả ta biết tin mẫu thân mình đã tự sát để cứu mình, hận không thể xé xác ta ra thành trăm mảnh.
Chưa đầy ba ngày, ả ta đã c.h.ế.t trong đau đớn tột cùng, xác bị vứt ở bãi tha ma.
Thẩm Khanh Trần hạ lệnh giao ả ta toàn quyền cho ta xử lý, ta vẫn thẳng thắn với hắn.
"Ả ta c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t rất đau đớn, ta ra tay rất tàn nhẫn."
Không thấy vẻ ghê tởm, chỉ có sự đau lòng. Hắn ôm ta vào lòng, xoa đầu ta.
"Đối xử với kẻ ác không cần phải nhân từ."
"Nàng rất tốt, ta rất thích."
Trong lòng ta dâng trào cảm xúc, hạnh phúc có, chua xót có, ta ngượng ngùng hỏi:
"Chàng thích ta từ khi nào?"
"Rất lâu, rất lâu về trước."
Từ kiếp trước đã thích rồi.
Ta có chút nghẹn ngào, ôm chặt lấy hắn.
"Chúng ta đừng khách sáo với nhau nữa có được không, hãy làm một đôi phu thê bình thường thôi."
"Được!"
HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com