Trọng Sinh: Lần Nay Tôi Nhất Định Sẽ Cứu Được Em Gái

Chương 11



20

Cảm giác đau đớn từ tim làm cho tôi cảm thấy nghẹt thở.

 

Tôi cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, bò trở về xe bảo mẫu.

 

Nhật ký trang thứ sáu: [Chị, em yêu chị.]

 

Phía dưới bên phải có một hàng chữ viết đã bị mờ đi.

 

[Nếu trong hai chúng ta chỉ có một người còn sống, Sênh Sanh chỉ mong rằng...... có thể cứu được chị.]

 

21

Đầu óc tôi lại cảm thấy choáng váng.

 

Khi tôi mở mắt ra và trở lại…

 

Trở về kiếp thứ nhất... Ngày Sênh Sênh chết!

 

Trước bàn trang điểm, Sênh Sênh đứng sau lưng tôi nhưng tâm trạng  của em ấy đã sớm bay đến tận chân trời.

 

Cơ bắp tôi căng cứng, trái tim như nai con đập điên cuồng, cố gắng giả vờ bình tĩnh: "Sênh Sênh, chị đẹp không?"

 

Em ấy cố gắng khôi phục lại tinh thần rồi nở nụ cười.

 

“Đẹp.”

 

Sênh Sênh nhìn tôi thật sâu, cúi người, hôn lên má tôi: "Chị, em yêu chị.”

 

Nói xong, em ấy xoay người ra cửa.

 

Bóng lưng mang theo quyết tâm chịu chết.

 

“Chị, em đi lấy quà cho chị nha.

 

“Chờ một chút!”

 

Tôi đứng dậy: "Em biết lát nữa chị sẽ gặp nguy hiểm, đúng không?"

 

Sênh Sênh giật mình.

 

Em ấy quay đầu lại.

 

“Chị nói gì vậy? Sao e không hiểu gì hết.”

 

Em ấy chớp mắt vài cái rồi mỉm cười một cách yếu ớt vô tội.

 

Nhưng trong giây phút em ấy xoay người, tôi lại thấy được sự ngạc nhiên trên gương mặt đó, quả nhiên tôi đã đoán đúng.

 

Tôi bước tới và nắm lấy tay em ấy.

 

"Sanh Sênh, cái c.h.ế.t không phải là kết thúc…”

 

“Sau khi em chết, chị không ngừng quay ngược thời gian để tìm kiếm em.”

 

"Giống như... em cũng không ngừng sống lại, chỉ vì cứu chị của ngày hôm nay..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đời thứ nhất, đối với Sênh Sênh mà nói, là đời cuối cùng.

 

Từ lúc em ấy chết, tôi mới bắt đầu vòng lặp này.

 

Tôi không ngừng trở lại quá khứ, cố gắng cứu sống em ấy khỏi nanh vuốt của quỷ dữ.

 

Mà người được em ấy cứu sống lại là tôi vào ngày sinh nhật 18 tuổi, em ấy tình nguyện vì cứu tôi mà chết.

 

Không ngừng, lặp lại.

 

Nụ cười của Sênh Sênh cứng đờ, nụ cười giống như bị đóng băng đến nơi.

 

Một hồi lâu, em ấy mới tỉnh táo lại.

 

Em ấy khóc nức nở: "Chị ơi..."

 

Đột nhiên đầu tôi cảm thấy đau nhức, trong đầu chợt hiện ra rất nhiều ký ức trước đây tôi không có.

 

22

Tôi và Sênh Sanh bôn ba trong thời không khác nhau, không ngừng cứu vớt lẫn nhau.

Tôi vì g.i.ế.c c.h.ế.t những người có khả năng bắt nạt em ấy mà không tiếc mạng sống.

 

Mà Sênh Sanh ở trong vòng tuần hoàn phát hiện ra điểm này.

 

Em ấy lựa chọn sống lại trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, cố gắng ngăn cản họ.

 

Nhưng sức của em ấy quá yếu.

 

Không chỉ không thể giải quyết được anh trai, mà còn bị hai tên côn đồ......

 

Em ấy tuyệt vọng tự sát trong bồn tắm.

 

Trước khi chết,

 

Sênh Sênh đem nhật ký của mình để lại cho tôi.

 

[Chị, hãy cẩn thận với anh trai.]

 

Em ấy sợ tuần hoàn kết thúc, tôi mất đi ký ức trước kia, bị kẻ xấu che mắt.

 

[Chị, thật sự xin lỗi......]

 

Em ấy xin lỗi, vì không có cách nào cùng tôi đi trên con đường kế tiếp.

 

[Đừng cố gắng tìm em.]

 

Là em ấy hy vọng, lúc này đây có thể vĩnh viễn kết thúc vòng tuần hoàn.

 

Em ấy không muốn tôi bị mắc kẹt mãi mãi trong khoảng thời gian 18 tuổi đó.

 

Em ấy mặc kệ bản thân mình để đổi lại tôi, tiếp tục đi về phía trước.

 

Nhưng em ấy không ngờ tới, trang đầu em ấy dùng để nhắc nhở mình, sau khi bị xóa đi, vẫn bị tôi chú ý tới.

 

Mà quyển nhật ký kia đã trở thành công cụ cho tôi xuyên không về tìm em ấy.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com