Viện trưởng đang phỏng vấn người đó trong phòng, mấy đứa trẻ nghịch ngợm chúng tôi ghé vào khung cửa nghe lén.
“Cô Diêm, cô nhi viện hẻo lánh, thiết bị đơn sơ. Cô......”
Một giọng nữ đẹp đẽ vang lên: "Không sao.”
Viện trưởng chần chờ.
"Vậy xin phép cho tôi mạo muội hỏi một chút, cô đã kết hôn chưa, người nhà có đồng ý với quyết định này không?"
Người phụ nữ đó tươi cười: "Trước kia tôi có bạn trai, sau đó đã chia tay rồi.”
Cô ấy nhìn về phía cửa sổ.
“Tôi chỉ là cảm thấy sau này vẫn có hai đứa nhỏ chờ tôi.”
Không hiểu sao tôi cảm thấy giọng nói trầm thấp này có chút quen tai.
Tôi lặng lẽ đẩy khung cửa sổ ra, người phụ nữ bên trong đang ở tuổi thanh xuân.
Cũng khó trách viện trưởng sợ cô ấy ở chỗ này không lâu.
Người phụ nữ nhận ra ánh mắt của tôi, nghiêng đầu nhìn tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi không nhịn được: "Mẹ..."
Người đó là mẹ của chúng tôi!
Nhưng tại sao mẹ lại đến đây?
Cô Diêm mới tới không chỉ có trình độ học vấn cao mà còn kiên nhẫn hiền lành, dáng vẻ xinh đẹp. Rất nhanh sau đó cô Diêm đã trở thành giáo viên được hoan nghênh nhất ở cô nhi viện.
Hôm đó, tôi nghe nói trong thành phố có gia đình giàu có đến nhận nuôi một đứa bé.
Tất cả các bạn nhỏ trong vườn đều rất hưng phấn hy vọng mình sẽ là người được chọn.
Chỉ có tôi và Sênh Sênh lặng lẽ trốn vào gầm giường.
Nửa giờ sau, một thân ảnh gục xuống trước mặt chúng tôi.
Người đó rũ tóc xuống, cầm hai cây kẹo que đùa giỡn với chúng tôi.
“Biết ngay là hai đứa ở đây mà!"
Tôi và Sênh Sênh liếc nhau: "Mẹ Diêm, bọn họ đi chưa?”
"Đi thôi, hai đứa nhỏ ngốc này!"
Mẹ bế chúng tôi ra, phủi bụi trên người chúng tôi.
Bà ấy xé giấy gói ra, cười híp mắt đút kẹo vào trong miệng chúng tôi.
Lúc xoay người, trong túi quần rơi ra một tờ giấy ướt đã được hong khô.
"Mẹ thân yêu, nếu như không thể gặp lại, chúc mẹ luôn trải qua những ngày xuân đầy nắng và hạnh phúc dài lâu..."