Trọng Sinh: Lần Nay Tôi Nhất Định Sẽ Cứu Được Em Gái

Chương 5



10

Mẹ nhiệt tình giới thiệu.

 

“Chú Vương và chú Lý đều là đối tác làm ăn của bố.”

 

Bố vỗ vai mẹ: "Em  yêu, em mau đi gọi đồ ăn đi.”

 

Sau khi mẹ đi ra ngoài, hai người bọn họ đứng lên, mỉm cười hiền lành đưa quà cho tôi và em gái.

 

Búp bê và máy ảnh trẻ em của Linabel, còn có rất nhiều đồ ăn vặt.

 

Em gái loay hoay với máy ảnh, em ấy rất thích nên mỉm cười toe toét.

 

Chú Vương thì thầm với ba.

 

“Trâu bò thật đấy, còn kiếm được hai đứa một lúc.”.

 

“Đương nhiên.”

 

Không biết vì sao, các chú này lại cho tôi cảm giác như hổ đang cười.

 

Có một loại a dua đã quen trên thương trường.

 

Tôi lấy cớ đi ra ngoài hít thở không khí: "Con đi kiếm mẹ ạ.”

 

Bố rất nhanh vì tôi đã thay đổi ý định rồi vẫy tay đồng ý.

 

Trên hành lang, tôi bắt gặp mẹ đang vui vẻ gọi điện thoại.

 

"Châu Châu, con có thêm em gái, còn là hai đứa nữa, con có vui hay không?"

 

Tôi siết chặt nắm đấm.

 

Quý Đồng Châu, người anh trai đáng c.h.ế.t kia.

 

Chờ tôi trở về, nhất định sẽ g.i.ế.c anh ta.

 

“A a a a a a a a a!!!”

 

Bỗng nhiên ở lầu ột của nhà hàng truyền đến tiếng thét chói tai rất lớn.

 

Ngay sau đó là tiếng xe cứu thương vang lên.

 

Tôi không có ý định ăn dưa, chờ mẹ nói chuyện điện thoại xong liền cùng nhau trở về phòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi không thấy bóng dáng của hai chú kia đâu nữa.

 

Mà chỉ còn lại vẻ mặt hốt hoảng của bố.

 

Em gái, nhảy lầu rồi.

 

11

Tôi ngây ngốc đứng tại chỗ.

 

Nhặt đồ ăn trên bàn lên đập vào đầu bố.

 

Máu chảy ra từ đỉnh đầu ông ta.

 

Tôi hét lớn: "Các người đã làm gì em ấy?"

 

Mẹ hoảng hốt không rõ nguyên nhân vì sao, bà ấy vội vàng giữ chặt tôi đang nóng nảy.

Nhưng tôi dùng sức giãy dụa để thoát ra.

 

Hóa ra chỉ là ngụy trang của ông ta.

Ngay từ đầu bố đã không phải là người tốt.

 

Tôi cuống quýt chạy xuống lầu, nhìn thấy t.h.i t.h.ể em gái bị phủ vải trắng.

 

Hơi thở của em ấy đã dừng lại.

 

Tôi không thể tin được sự thật trước mắt, lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể, lần này làm sao có thể nhanh như vậy?"

 

Lúc khom lưng, nhật ký trong lòng cấn vào n.g.ự.c tôi.

 

Đột nhiên, nó đã nhắc nhở tôi.

 

Nếu nhật ký của em gái có thể giúp tôi sống lại một lần, vậy có thể có lần thứ hai hay không?

 

Tôi nhanh chóng mở trang thứ năm của nhật ký ra.

 

[Đừng cố gắng tìm em.]

 

Vớ vẩn!

 

Em gái tôi, không thể c.h.ế.t uổng phí như vậy được!

 

Nước mắt tôi rơi đầy trên mặt, vuốt ve chữ viết của em ấy.

 

Trong nháy mắt, trời đất lại rung chuyển.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com