Trọng Sinh: Lần Nay Tôi Nhất Định Sẽ Cứu Được Em Gái

Chương 7



14

Lúc mẹ và Sênh Sênh đi vào, tôi và bố đang thưởng thức điểm tâm ngọt trước bữa cơm, nói cười rất vui vẻ.

 

Bố dịu dàng kéo ghế cho mẹ: "Gần đây Vương tổng và Lý tổng bị đào đi, bố vừa mới nổi giận nên anh bảo thư ký đi theo dõi rồi.”

 

Bản chất con người là thứ gì đó rất dễ tan vỡ.

 

Quý Trường Phong không coi những cô bé xa lạ mới đến là con người nhưng lại tìm mọi cách che chở cho người vợ duy nhất của mình.

Nghe nói, mẹ là mối tình đầu của ông ta.

 

Ông ta dùng hết tất cả vốn liếng, mới có thể làm nổi bật mình giữa một đám người theo đuổi hoa khôi trường cũng chính là mẹ tôi.

 

Nhiều năm trôi qua nhưng ông ta vẫn như vậy.

 

Mẹ xoa xoa đầu tôi.

 

“Một hai hạng mục nhỏ thôi mà, không sao, anh đừng dọa mấy đứa nhỏ.”

 

Bố liên tục phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, bà xã nói rất đúng.”

 

Trong lúc ăn cơm, Quý Đồng Châu liên tục gọi điện thoại nhiều lần vì nôn nóng muốn gặp hai em gái.

 

Tôi cười lạnh: "Còn chưa gặp mặt đã thương nhớ rồi sao?"

 

Ông ta là một người thẳng tính nhưng cũng không thể nói gì.

 

Bố bình tĩnh nhìn về phía tôi rồi im lặng.

 

Khi lái xe về nhà.

 

Bố tôi hút thuốc trong vườn.

 

Sau khi nhìn thấy mẹ, ông ta lại cuống quít dập tắt thuốc.

 

“Bà xã, em có cảm thấy Thanh Lê là lạ không? Con bé có sự trưởng thành vượt xa tuổi tác bây giờ. Lúc ăn cơm, ánh mắt con bé nhìn anh cứ như muốn g.i.ế.c anh đến nơi vậy.”

 

Mẹ đang cắt cành hoa nên không để những lời ông ta nói vào trong  lòng lắm.

 

“Dù sao cũng là cô nhi, từ nhỏ con bé đã phải học cách nhìn mặt người khác để sống, trưởng thành sớm một chút cũng bình thường.”

 

Ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định: "Không phải, anh thấy Sênh anh cũng rất ngoan. Nói thật, anh cảm thấy chúng ta nhận nuôi một đứa con gái là đủ rồi, nếu không thì đưa nó về cô nhi viện đi.”

 

Mẹ cảm thấy khó hiểu.

 

“Lão Quý, anh làm như vậy thì đứa trẻ sẽ tổn thương lắm đấy, anh biết không?”

 

Đã đưa đứa trẻ ra rồi làm sao có chuyện đưa về đó được chứ.

 

Mẹ liếc ông ta một cái, xoay người trở về phòng khách.

 

Bố lại ngậm điếu thuốc, dùng một cước đá bay quả bóng cao su tôi mua ở siêu thị ra ngoài.

 

Trong phòng khách, Quý Đồng Châu đang cầm búp bê Barbie mà anh ta đã sớm chuẩn bị tốt để lừa Sênh Sênh: "Đúng rồi, Sênh Sênh, anh trai đã chuẩn bị cho các em đồ ngủ mới, em có muốn xem một chút hay không?"

 

15

Vẻ mặt của Sênh Sênh hiện lên sự mừng rỡ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi cố nhịn cảm giác buồn nôn trong lòng.

 

Tôi giành trước một bước, khoác tay anh ta làm nũng.

 

“Anh trai, đồ ngủ gì vậy? Thanh Lê cũng muốn xem.”

 

Quý Đồng Châu cưng chiều nhéo mũi tôi: "Được.”

 

Anh ta dẫn chúng tôi vào phòng.

 

“Anh trai sẽ giúp các em thay ra để thử xem có vừa người hay không.”

 

Sênh Sênh cảm thấy có gì đó không đúng, em ấy nhăn nhó nhìn về phía tôi.

 

Tôi đoạt lấy hai bộ đồ ngủ trên tay hắn, bình tĩnh cười: "Viện trưởng dạy chúng em cách thay quần áo rồi~ anh trai, Thanh Lê muốn cùng thi với em gái thử ai mặc nhanh hơn!"

 

Nói xong, tôi liền kéo em gái chạy về phòng mình.

 

Sau khi đóng cửa, tôi nghiêm túc dạy em ấy.

 

“Không thể cởi quần áo trước mặt con trai. Em biết không? Bao gồm cả bố và anh trai.”

 

“Em biết rồi." Em gái gật đầu rồi trả lời lại bằng giọng nói non nớt.

 

Mấy ngày sau, Quý Đồng Châu vẫn ân cần như trước.

 

Đại khái anh ta thấy tôi vẫn luôn lạnh lùng còn Sênh Sênh thì dễ nói chuyện hơn một chút nên sau đó anh ta liên tục bám lấy Sênh Sênh.

 

Tôi cũng nhận ra điều này nên không rời Sênh Sênh dù chỉ là nửa bước.

 

Hai người bọn họ ở cùng một phòng chưa quá ba giây thì tôi đã xen vào.

 

Cả một tháng, tôi không cho anh ta cơ hội ra tay.

 

Ngăn cản kế hoạch ban đầu của bọn họ.

 

Trong biệt thự này, Quý Đồng Châu cũng ghét tôi như Quý Trường Phong.

 

Có lúc đi ngang qua thư phòng, tôi cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của người đàn ông bên trong.

 

Ai thèm quan tâm cơ chứ?

 

Tôi chỉ muốn bảo vệ Sênh Sênh thật tốt, để em ấy bình an lớn lên.

 

Hôm nay tan học, em gái thu dọn cặp sách trước: "Chị, em đi toilet trước.”

 

Tôi ở bên ngoài nhà vệ sinh, đợi 10 phút rồi nhưng không thấy ai ra.

 

Khi đi vào xem thì thấy nhà vệ sinh trống rỗng.

 

Có phải em ấy ra xe đợi tôi rồi không?

 

Từ xa tôi đã nhìn thấy xe bảo mẫu của Quý gia, tôi liền leo lên xe.

 

“Sênh Sênh, em là đồ đáng ghét, sao em không đợi chị chứ!”

 

Chú Hứa nghi ngờ hỏi: "Đại tiểu thư, thiếu gia dẫn nhị tiểu thư đến trường cấp hai mua đồ ăn rồi, cháu không đi cùng sao?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com