Trọng Sinh Mang Theo Siêu Thị Tỷ Đô

Chương 142



Vương Nguyệt Anh và Tiêu Khải Bình nghe thấy tiếng chào của hai anh em, cũng mỉm cười nhìn về phía Tống Lan, và chào cô: "Em gái, em đến rồi."

Tống Lan mỉm cười chào lại Tiêu Khải Bình và Vương Nguyệt Anh: "Anh Tiêu, chị dâu, em mang bữa sáng cho mọi người đây, có cả canh cho Tiểu Quân uống nữa, chị dâu, lát nữa chị mang qua cho Tiểu Quân nhé."

Vương Nguyệt Anh quan tâm hỏi: "Các em đã ăn chưa?"

Tống Lan đáp: "Bọn em ăn rồi."

Cô quay sang nói với Tống Võ Lược: "Tiểu Võ, em thích ăn gì thì tự lấy nhé."

Tống Võ Lược đáp: "Vâng."

Tống Lan lại hỏi Tống Văn Thao: "Tiểu Thao, em cảm thấy thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?"

Tống Văn Thao cười nhẹ: "Chị, em không sao, chỉ mất chút m.á.u thôi mà."

Tống Lan xoa đầu cậu ta và nói lời xin lỗi: "Tiểu Thao, chị xin lỗi! Chị về muộn nên mới để các em bị thương, là lỗi của chị..."

Tống Văn Thao mỉm cười nhìn chị: "Chị, chị đừng tự trách nữa. Đây không phải lỗi của chị, mà là do bọn côn đồ đó."

Tống Lan nghiêm túc nói với cậu ta: "Yên tâm, chị nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em và anh Tiêu!"

Tống Văn Thao cười gật đầu: "Vâng, em tin chị."

Không muốn chị chìm trong cảm giác tội lỗi, cậu ta giả vờ nũng nịu nói: "Chị ơi, em đói quá..."

Tống Lan vội vàng rót cho cậu ta một cốc canh gà lớn: "Hôm qua em mất nhiều máu, hôm nay uống nhiều canh gà bù lại nhé, anh Tiêu cũng vậy."

Nói xong, cô nhận ra Vương Nguyệt Anh vẫn đứng bên cạnh, liền nhắc: "Chị dâu, chị đứng đó làm gì? Mau rót canh cho anh Tiêu đi!"

Vương Nguyệt Anh ngại ngùng nói: "Em gái, suốt ngày ăn uống của em, chị thật ngại quá."

Tống Lan trừng mắt với chị ta: "Chị dâu, chị lại nói thế rồi! Đã bảo chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo. Ở đây có bánh bao nhân thịt, chị mau ăn hai cái lót dạ, em tự làm đấy, ngon lắm."

Vương Nguyệt Anh lúc này mới lấy bát, nhờ Tống Lan rót đầy canh gà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiêu Khải Bình thấy vợ mang canh đến, liền bảo: "Em qua cho Tiểu Quân ăn trước, anh ăn hai cái bánh bao là được rồi."

Vương Nguyệt Anh cũng lo cho con: "Vâng, em qua ngay đây."

Tống Lan vội đưa thêm ba cái bánh bao lớn: "Chị dâu, đây là cho Tiểu Quân, nếu không đủ, còn có cháo thịt nạc, chị qua lấy thêm nhé."

"Đủ rồi, đủ rồi. Bát canh to thế này với mấy cái bánh bao, bụng nó nhỏ lắm, chắc không ăn hết đâu."

Tống Lan sợ chị dâu khách sáo, dặn dò thêm: "Vậy chị cho Tiểu Quân ăn xong thì qua ăn nhé, ở đây còn nhiều lắm!"

"Được, được, chị qua ngay."

Sau khi Vương Nguyệt Anh rời đi, Tống Lan lấy một bát sứ khác và rót đầy cháo thịt nạc cho Tiêu Khải Bình: "Anh Tiêu, anh uống cháo cho nóng nhé!"

Phòng 308 không chỉ có Tiêu Khải Bình và Tống Văn Thao.

Còn có một bệnh nhân già khác, người nhà của ông ấy không có mặt ở đây.

Tống Lan thấy ông cụ thèm thuồng nhìn chằm chằm vào đồ ăn của họ, tốt bụng hỏi: "Ông ơi, ông có muốn ăn cháo thịt nạc không ạ? Cháu mời ông một bát cho ấm bụng nhé?"

Cụ ông tên Đỗ Xuyên Sinh, mặc dù cảm thấy đói và bị hương thơm của đồ ăn làm thèm thuồng, nhưng ông cụ không muốn làm phiền người khác, liền lắc đầu và cảm ơn Tống Lan: "Không cần đâu cháu, một lát nữa người nhà của ông sẽ đến, cảm ơn cháu nhé!"

Tống Lan mỉm cười: "Ông không cần khách sáo đâu, chúng cháu chuẩn bị dư mà, ông ăn một bát cũng không sao."

Cô vừa nói xong thì có một phụ nữ trẻ đẹp bước vào phòng.

Chị ta mặc một chiếc váy liền màu xanh da trời, khuôn mặt thể hiện sự kiêu ngạo, nhìn Tống Lan và mọi người với ánh mắt khinh thường, rồi tiến thẳng đến chỗ ông cụ và thay đổi ngay thái độ, nở một nụ cười: "Cha ơi, con đến rồi."

Thời điểm này, việc mặc váy liền vẫn là niềm tự hào của những gia đình có điều kiện.

Đỗ Xuyên Sinh thấy người đến là con dâu cả Lý Tương Dung, mà không thấy vợ mình, liền hỏi: "A Dung, mẹ con đâu?"

DTV

Lý Tương Dung trả lời với vẻ khó chịu: "Sáng nay mẹ kêu đau đầu, không dậy nổi, nên bảo con mang đồ ăn cho cha."

Thấy vợ không đến, Đỗ Xuyên Sinh đột nhiên cảm thấy khó xử vì muốn đi vệ sinh, liền bảo con dâu: "Con đi gọi một y tá nam đến giúp cha đi."