Trọng Sinh Mang Theo Siêu Thị Tỷ Đô

Chương 148



Tống Lan loanh quanh bên ngoài một lát, tính toán thời gian, rồi xách một cái rổ lớn đựng đồ mà bác gái Đổng cần mang về bệnh viện.

Cô không vào phòng bệnh, chỉ gọi bác gái Đổng ra ngoài.

Cô đưa rổ cho bà ta.

Bác gái Đổng lại lén đưa tiền đã đếm sẵn cho cô.

DTV

Khi Tống Lan đang bận rộn ở bệnh viện, Triệu Quốc Đống cũng không rảnh rỗi.

Hôm nay vừa đi làm, ông ta liền nhanh chóng triệu tập người, đi điều tra lý lịch của những người ở Cục Thương mại.

Một giờ sau.

Thuộc hạ ông ta cử đi nhanh chóng quay về báo cáo: "Hôm qua có sáu người đến nhà họ Tống, gồm Đường Hưng Chí, Hoàng Ái Mao, Lữ Hướng Đảng, Nhậm Tiểu Lượng, Đinh A Quý và Viên Phương."

Triệu Quốc Đống nheo mắt: "Bằng chứng chắc chắn không?"

"Chắc chắn!"

"Vậy thì dẫn người chia thành hai đội, một đội đi bắt họ, một đội đi khám xét nhà họ, thu hồi toàn bộ những thứ đã cướp từ nhà họ Tống."

"Rõ!"

Cục Thương mại.

Đường Hưng Chí, Hoàng Ái Mao, Lữ Hướng Đảng, Nhậm Tiểu Lượng, Đinh A Quý, và Viên Phương vừa đi làm được một giờ, đang ngồi trong văn phòng hào hứng bàn về chuyện hôm qua.

Hoàng Ái Mao còn lớn tiếng nói: "Hôm qua đáng ra nên bắt mấy con thỏ nhỏ đó lại, tiếc quá..."

Lữ Hướng Đảng cũng tiếc nuối phụ họa: "Đúng vậy, nếu bắt được mấy con thỏ nhỏ đó về, đợi chị gái của chúng nó quay về, lại để cô ta móc tiền, chúng ta lại kiếm được một mớ rồi."

Đường Hưng Chí là đầu sỏ của bọn chúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe thấy Hoàng Ái Mao và Lữ Hướng Đảng nói vậy, hắn ta cảm thấy mí mắt phải giật liên hồi: "Nhà này quả thực như người tố cáo nói, giàu nứt đố đổ vách, nhưng không biết cô chị cả nhà này rốt cuộc làm nghề gì? Chẳng lẽ thực sự chỉ nhờ buôn bán bất hợp pháp mà kiếm được nhiều thế sao? Tôi cứ thấy có gì đó không ổn, hôm nay mí mắt phải của tôi giật suốt..."

Mấy người có mặt liền nghĩ ngay đến câu nói dân gian "Mí mắt trái giật là có tiền, mí mắt phải giật là có tai họa."

Hoàng Ái Mao cười khô hai tiếng,"Đại ca, anh đừng tự dọa mình nữa, mấy thứ này đều đã vào bụng chúng ta rồi, còn có chuyện gì được nữa chứ?"

"Đúng đấy, đúng đấy..."

Khi họ đang nói chuyện, thì bên ngoài vang lên những tiếng quát lớn: "Mấy người trong kia, ra đây hết cho tôi!"

Đường Hưng Chí, Hoàng Ái Mao, Lữ Hướng Đảng, Nhậm Tiểu Lượng, Đinh A Quý, và Viên Phương lập tức cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng thoáng chốc nghĩ, chẳng lẽ thật sự xong đời rồi?

Bọn họ sợ đến mức chân mềm nhũn, không ai dám ra ngoài.

Cánh cửa văn phòng đóng kín của họ rất nhanh đã bị người ta phá mở.

Cục trưởng của họ khúm núm cúi đầu mời những người mang theo vũ khí vào, chỉ vào họ mà nói với những người đó: "Họ chính là Đường Hưng Chí, Hoàng Ái Mao, Lữ Hướng Đảng, Nhậm Tiểu Lượng, Đinh A Quý, Viên Phương."

Người thanh niên đứng đầu với vẻ mặt lạnh lùng phất tay, những thanh niên theo sau lập tức xông lên, nhanh chóng còng tay mấy người đang ngây ngẩn.

Đường Hưng Chí vùng vẫy dữ dội, vẫn không cam lòng mà hỏi họ: "Tại sao các người bắt chúng tôi? Tại sao? Chúng tôi phạm tội gì? Thả tôi ra, thả tôi ra, thả tôi ra..."

Người thanh niên đứng đầu lập tức lạnh lùng nói: "Chiều hôm qua, các người bị nghi ngờ tấn công người nhà của nhân viên quan trọng của nhà nước, hiện tại các người bị bắt giữ."

Đường Hưng Chí kinh ngạc hỏi: "Người nhà của nhân viên quan trọng của nhà nước? Chỉ mấy đứa nhóc đó, là người nhà của nhân viên quan trọng của nhà nước? Tôi không tin! Không tin!"

Người thanh niên lạnh lùng cười: "Bằng chứng rõ ràng, tin hay không, kết quả cũng vậy! Đưa đi!"

Cục trưởng và các nhân viên của Cục Thương mại sợ đến mức co rút vào một góc, không ai dám nói gì, chỉ trơ mắt nhìn mấy người Đường Hưng Chí bị áp giải lên xe đậu ngoài cửa.

Những người này bình thường cũng không ít lần tham ô những thứ bị tịch thu, họ thực sự lo sợ mình cũng sẽ bị thanh toán sau.

Triệu Quốc Đống đích thân giám sát thuộc hạ thẩm vấn Đường Hưng Chí, Hoàng Ái Mao và những người khác. Quả nhiên không ngoài dự đoán của ông ta, chẳng mấy chốc đã khai thác thêm được không ít việc xấu và ác mà bọn chúng đã làm.