Tống Lan biết cậu bé chắc chắn đã bị hoảng sợ.
Cô vội bế cậu bé lên, nhẹ nhàng vỗ lưng và dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, em an toàn rồi, chị đã cứu em lên rồi, không cần sợ nữa, ngoan nào, không sao đâu."
Người phụ nữ cũng chạy đến bên cậu bé, vừa khóc vừa gọi: "Tiểu Dục, Tiểu Dục, bà nội đây, bà nội đây, đều là lỗi của bà, bà không trông coi cháu cẩn thận..."
Cậu bé thấy bà nội ở bên, lại được nằm trong vòng tay ấm áp của Tống Lan, giọng nói dịu dàng của cô như có một sức mạnh xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng cậu. Cuối cùng, cậu bé dần dần ngừng khóc.
DTV
Tống Lan thấy cậu bé đã ổn định tâm trạng, nói với người phụ nữ: "Bác ơi, bác nên đưa cậu bé về nhà thay quần áo và đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn ạ."
Người phụ nữ vội vàng gật đầu: "Được, được, cháu gái à, hôm nay thật sự cảm ơn cháu. Cháu tên gì? Ở đâu? Để bác đến nhà cảm ơn cháu sau."
Tống Lan mỉm cười: "Chỉ là việc nhỏ thôi, bác không cần khách sáo."
Khi cô định trao cậu bé lại cho người phụ nữ, không ngờ cậu bé lại ôm chặt lấy cô, không chịu buông tay.
"Tiểu Dục ngoan nào, về nhà với bà nội đi!" Tống Lan nghe bà nội gọi cậu bé như vậy nên cũng dùng tên đó để dỗ dành, nhưng cậu bé vẫn không chịu buông tay, ngược lại còn ôm chặt cổ cô hơn như thể sợ cô rời đi.
Người phụ nữ thấy cậu bé phụ thuộc vào Tống Lan như vậy, đành áy náy nói: "Cháu gái, cháu nhà bác đang rất cần cháu. Nếu cháu không bận gì, có thể theo bác về nhà một chuyến không? Nhà bác ở khu nhà của Ủy ban Nhân dân, gần đây thôi."
Tống Lan biết khu nhà đó, cũng không xa nhà mình.
Cô gật đầu: "Được, cháu sẽ đưa bác và cậu bé về nhà."
Tống Lan gọi các em, rồi cùng người phụ nữ và cậu bé đi về khu nhà của Ủy ban Nhân dân.
Khi họ bước vào khu nhà, nhân viên bảo vệ ở cổng thấy Tống Lan và cậu bé ướt sũng, liền vội vàng hỏi: "Bác Chương, bác bị sao vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thím Chương nhanh chóng nói với người bảo vệ: "Tiểu La, phiền cậu gọi điện cho ông xã tôi, nói rằng Tiểu Dục đã rơi xuống hồ và được người cứu. Bảo ông ấy về gấp, hoặc gọi cha mẹ Tiểu Dục về để đưa cháu đi bệnh viện kiểm tra. Tôi sẽ đưa Tiểu Dục về thay quần áo trước, cô bé này là ân nhân cứu mạng của Tiểu Dục, còn đây là các em của cô ấy."
Nhân viên bảo vệ Tiểu La lập tức đáp: "Vâng, vâng, bác vào đi, tôi sẽ gọi điện cho lãnh đạo Khổng ngay."
Lúc này, Phó Bí thư Thành ủy Đông Quan, Khổng Hải Đông, đang xử lý tài liệu trong văn phòng. Khi điện thoại reo, thư ký của ông ta lập tức nhấc máy.
Sau khi nghe xong lời giải thích từ người bảo vệ, thư ký cũng thay đổi sắc mặt, nhanh chóng nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ báo ngay cho lãnh đạo, cảm ơn cậu."
Thư ký sau khi gác máy liền báo cáo với Khổng Hải Đông: "Thưa lãnh đạo, vừa rồi bảo vệ gọi điện báo, Tiểu Dục không may rơi xuống hồ, nhưng đã được cứu. Thím Chương nhờ ngài về nhà ngay để kiểm tra và đưa cháu đi bệnh viện."
Tiểu Dục là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Khổng, cả gia đình đều coi cậu bé như báu vật.
Giờ cậu bé gặp chuyện, Khổng Hải Đông không khỏi hoảng hốt.
Ông ta muốn lập tức về nhà xem tình hình cháu trai, nhưng lại có cuộc họp quan trọng không thể bỏ lỡ.
Khổng Hải Đông bèn nói với thư ký Tống Lai: "Tống Lai, tôi sắp phải họp, cậu về nhà tôi xem tình hình, rồi cùng vợ tôi đưa Tiểu Dục đi bệnh viện kiểm tra. Xong việc tôi sẽ về ngay."
Tống Lai cúi đầu đáp: "Vâng, tôi sẽ đến khu nhà ngay, ngài yên tâm, tôi sẽ đi cùng thím Chương đến bệnh viện."
Khi Tống Lai đến nhà họ Khổng ở khu nhà của Ủy ban Nhân dân, Tiểu Dục đã được thay quần áo mới.
Chương Lợi Anh muốn lấy bộ quần áo của con dâu cho Tống Lan thay, nhưng cô từ chối: "Không cần đâu bác, giờ Tiểu Dục đã ổn rồi, bọn cháu còn có chút việc phải làm, nên cháu xin phép đi trước ạ."
Chương Lợi Anh nghe Tống Lan nói vậy, nghĩ đến việc gia đình đã phiền hà cô suốt cả buổi sáng, liền không tiện giữ cô lại nữa.