Những bộ quần áo này, giống như Hạ Lan Tư, đẹp đến tận cùng, đẹp đến tận xương tủy!
Trong số đó có một chiếc sườn xám màu đỏ tươi, được thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng tinh tế, rất phù hợp để làm lễ phục đính hôn.
Ngoài ra, còn có một chiếc sườn xám màu hồng tươi, có một chút phong cách hiện đại, hai bên được thêu hoa mẫu đơn, cũng rất đẹp, rất phù hợp để làm lễ phục đính hôn.
Tống Lan nhìn kỹ từng đường thêu tinh xảo trên sườn xám, dù là hoa hay phượng hoàng, đều được thêu sống động như thật.
Cô không giấu nổi sự kinh ngạc, nói: "Đẹp quá! Tiểu thư Hạ, những đường thêu này cũng là do cô tự tay thêu sao?"
Hạ Lan Tư mỉm cười đáp: "Đúng vậy, từng mũi kim đều do tôi tự tay làm, tiểu thư Tống có thích không?"
Tống Lan không chút do dự gật đầu: "Thích lắm! Thật sự quá thích! Những bộ quần áo này giống như những tác phẩm nghệ thuật, mang về tôi còn không nỡ mặc."
Nghe lời khen của Tống Lan, Hạ Lan Tư bật cười: "Tiểu thư Tống thật khéo ăn nói. Quần áo đẹp là để mặc, nhưng cũng phải như tiểu thư Tống, người đẹp thì mặc mới ra được thần thái của chúng. Nếu không phải thấy tiểu thư Tống xinh đẹp như vậy, tôi cũng không lấy những bộ này ra đâu."
Tống Lan rất hiểu suy nghĩ của chị ta.
Những bộ quần áo này đã đạt đến đỉnh cao của cái đẹp, không phải ai cũng mặc được.
Nếu là người bình thường, khi mặc những bộ quần áo này, chỉ làm chúng mất đi vẻ đẹp.
Nhưng người đẹp khi mặc những bộ quần áo đẹp, sẽ tôn vinh lẫn nhau, sáng lấp lánh, rực rỡ và nổi bật giữa đám đông.
Đây chính là hiệu ứng mà Hạ Lan Tư mong muốn.
Những vị khách chọn quần áo của chị ta.
Nhưng quần áo của chị ta cũng chọn người mặc.
Hạ Lan Tư sẽ gợi ý những bộ trang phục khác nhau dựa trên từng khách hàng, từng ngoại hình, và từng sở thích khác nhau của họ.
Trong mắt Hạ Lan Tư, vẻ ngoài hoàn mỹ và khí chất nổi bật của Tống Lan mới có thể làm chủ được những bộ trang phục cao cấp này.
Dưới sự gợi ý của Hạ Lan Tư, Tống Lan thử bộ sườn xám lễ phục màu đỏ tươi thêu phượng hoàng.
Khi cô bước ra, Đổng Dao lập tức vỗ tay khen ngợi: "Đẹp quá! Lan Lan, ngày đính hôn, cháu mặc bộ này nhé, thật sự vừa đẹp, vừa sang trọng, quá mức ấn tượng rồi."
Tống Lan nhìn về phía Diệp Tĩnh Viễn, thấy anh đang ngây ngẩn nhìn cô, ánh mắt cũng dại đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Lan nhẹ nhàng ho một tiếng, mỉm cười hỏi anh: "A Viễn, có đẹp không?"
Tống Tiểu Tuệ tinh nghịch cười: "Chị ơi, anh A Viễn nhìn chị đến đờ người ra kìa, ha ha ha..."
Diệp Tĩnh Viễn lúc này mới tỉnh lại, mỉm cười với Tống Lan: "Đẹp lắm! Quá đẹp! Anh nhìn đến ngây ngẩn luôn rồi!"
Vợ tương lai của anh đẹp đến vậy, vào ngày lễ đính hôn, khách mời có phải cũng sẽ ngẩn ngơ như mình không?
Nghĩ đến việc vợ tương lai xinh đẹp như vậy bị nhiều người nhìn ngắm, Diệp Tĩnh Viễn chỉ muốn nói dối rằng bộ này không đẹp.
Nhưng nếu anh nói như vậy, chắc chắn Đổng Dao và Tống Lan sẽ không bỏ qua cho mình, nên anh ngoan ngoãn im lặng.
Sau đó Tống Lan thử tiếp bộ sườn xám lễ phục màu hồng tươi.
Đổng Dao, Diệp Tĩnh Viễn và cả Tống Võ Lược đều khen đẹp.
Cuối cùng, Tống Lan mua hết tất cả những bộ trang phục mà Hạ Lan Tư mang ra.
Diệp Tĩnh Viễn cũng chọn một vài bộ trang phục nam phối cùng lễ phục của Tống Lan theo gợi ý của Hạ Lan Tư.
DTV
Đổng Dao cũng chọn ba bộ quần áo.
Bà còn chọn cho các em của Tống Lan mỗi người hai bộ lễ phục.
Họ ở lại xưởng may của Hạ Lan Tư cho đến gần 6 giờ tối mới mãn nguyện ra về.
Đổng Dao và Diệp Tĩnh Viễn đưa Tống Lan và các em về nhà, sau khi đặt các món trang sức và quần áo xuống, mới lưu luyến rời đi.
Diệp Tĩnh Viễn ban đầu định ở lại, nhưng Đổng Dao kiên quyết kéo anh về, để Tống Lan có không gian riêng với các em.
Sau khi Đổng Dao và Diệp Tĩnh Viễn rời đi, Tống Lan nhận thấy các em dường như thư giãn hơn.
Trong căn biệt thự mới này, chỉ còn lại năm chị em, Tống Ngọc và Tống Đại Trí, Tống Tiểu Tuệ không còn cảm thấy gò bó, thoải mái chơi đùa, chạy nhảy vui vẻ trong phòng khách.
Tống Võ Lược thì biết điều, cùng Tống Lan vào bếp, định giúp cô nấu bữa tối.
Tống Lan liền nói: "Tiểu Võ, tối nay chị không nấu ăn nữa, chỉ nấu mì thịt gà thôi, em ra chơi đi!"