Với mức lương cao như vậy, gia đình chị ta cũng không còn phải sống chật vật, có thể mua cho ba đứa con ở nhà chút đồ ăn ngon.
Tống Lan nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Kim Đào, cười nói với chị ta: "Kim Đào, sau này chúng tôi sẽ gọi chị là chị Kim, được không?"
Kim Đào mỉm cười gật đầu: "Được ạ, được ạ."
Tống Lan đứng dậy, lấy hai gói bánh ngọt đưa cho chị ta: "Chị về chuẩn bị đi, từ thứ Hai đến thứ Bảy chị sẽ ở lại đây, Chủ Nhật được nghỉ. Ngày mai chín giờ sáng chị qua làm việc, có vấn đề gì không?"
Kim Đào lắc đầu, cảm kích nói: "Không có vấn đề gì, cảm ơn tiểu thư Tống, cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm."
"Không có gì, đây là bánh ngọt chị mang về ăn nhé! Đây là tiền xe cho chị."
Tống Lan đưa cho Kim Đào 5 đồng cùng với bánh ngọt.
Kim Đào không từ chối sự hào phóng của Tống Lan, chỉ biết cảm kích cúi đầu thật sâu: "Cảm ơn tiểu thư Tống, sau này tôi sẽ chăm chỉ làm việc, không để mọi người thất vọng đâu."
Tống Lan cũng mỉm cười đáp: "Tốt, tôi cũng thay mặt cả gia đình, chào mừng chị gia nhập đại gia đình của chúng tôi."
"Vậy tôi đi đây ạ."
"Để tôi tiễn chị ra ngoài."
"Không cần đâu, không cần đâu..."
Nhưng Tống Lan vẫn tiễn Kim Đào ra tận cổng, nhìn chị ta cầm theo bánh ngọt, cứ bước vài bước lại quay đầu nhìn mình, Tống Lan lại mỉm cười vẫy tay.
Tống Lan có thể không thấy hành động của mình có ý nghĩa gì.
Nhưng đối với Kim Đào, người luôn sống trong cảnh nghèo khó và luôn bị bắt nạt, sự thân thiện, tử tế và tôn trọng của Tống Lan, cùng với sự quan tâm và ấm áp vô tình thể hiện ra, đã khiến Kim Đào muốn rơi nước mắt vì xúc động.
Đã lâu rồi chị ta không cảm nhận được sự ấm áp như ánh mặt trời trong ngày đông từ bất kỳ ai.
Ở khách sạn làm công việc vặt, gặp rất nhiều khách hàng, họ luôn nhìn chị ta bằng ánh mắt khinh miệt, khiến chị ta luôn cảm thấy mình thấp kém hơn người khác.
Nhưng ở đây, bên Tống Lan, chị ta cảm nhận được sự tôn trọng bình đẳng.
Chị ta thực sự rất vui và may mắn khi gặp được một chủ nhân tốt như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau này chị ta nhất định sẽ chăm chỉ làm việc! Nhất định!
Kim Đào rời khỏi Hoa Viên Kim Ngọc, bắt xe điện quay lại khách sạn, tìm gặp quản lý khách sạn Kim Lai Bảo.
Kim Lai Bảo vừa nhìn thấy chị ta, liền hỏi ngay: "A Đào, sao rồi? Tiểu thư Tống có nhận cô không?"
Kim Đào cười gật đầu: "Được nhận rồi, tôi đến để cảm ơn ông, cảm ơn quản lý Kim."
Kim Lai Bảo tò mò hỏi: "Vậy tiểu thư Tống trả cô bao nhiêu lương?"
Kim Đào biết rõ tính cách của Kim Lai Bảo, nên không giấu diếm, nói thẳng với ông ta: "Lương 150 đồng, tiểu thư Tống nói nếu tôi làm tốt còn có tiền thưởng."
Kim Lai Bảo nghe xong cũng mừng cho chị ta: "Tốt quá rồi! A Đào, cô phải làm việc cho tốt, theo hầu thiếu phu nhân nhà họ Diệp, chắc chắn sẽ không tệ đâu."
Kim Đào lại cúi đầu cảm ơn ông ta: "Cảm ơn quản lý Kim, nếu không có ông, tôi cũng không có được công việc tốt này. Khi nào tôi nhận lương, nhất định sẽ mời ông ăn một bữa."
Kim Lai Bảo cười nói: "Không cần đâu, mọi người là người nhà, khách sáo làm gì? Tiểu thư Tống bảo cô khi nào đi làm?"
Kim Đào trả lời: "Ngày mai tôi phải đến rồi."
Kim Lai Bảo liền nói ngay: "Vậy tôi dẫn cô đi lĩnh lương rồi cô mau về nhà thu dọn, mai đến sớm nhé!"
DTV
"Cảm ơn quản lý."
Nhờ sự giúp đỡ của Kim Lai Bảo, Kim Đào nhanh chóng nhận được lương từ khách sạn.
Chị ta cảm kích đưa cho Kim Lai Bảo một gói bánh ngọt do Tống Lan tặng, rồi mang theo gói còn lại lên xe buýt về căn nhà tạm trên tầng thượng của mình.
Căn nhà tạm chỉ vỏn vẹn 8 mét vuông này cũng là do Kim Lai Bảo nhờ vả người khác giúp chị ta tìm được.
Vào những năm 60, không chỉ ở đại lục mà ở Hồng Kông, tình trạng thiếu nhà ở cũng rất nghiêm trọng.
Những căn nhà tạm trên tầng thượng, những căn nhà hình quan tài, hay những căn nhà lồng, ngay cả đến thế kỷ 21, vẫn còn tồn tại ở Hồng Kông. Đây là nơi ở của những người dân khốn khó nhất tại Hồng Kông.
Giống như gia đình Kim Đào năm người, phải chen chúc sống trong một không gian chỉ vỏn vẹn 8 mét vuông, ăn uống, sinh hoạt đều ở đó, ngay cả việc quay người cũng khó khăn.
Vào tháng 5 năm 1962. Quảng Đông mở cửa biên giới, cho phép một lượng lớn nạn dân vượt qua Hồng Kông, và gia đình năm người của Kim Đào cũng đã đến Hồng Kông vào thời điểm đó.