Trọng Sinh Mang Theo Siêu Thị Tỷ Đô

Chương 220



Nghê Tuấn Phong luyến tiếc nhìn Diệp Tĩnh Viễn: "Thầy Diệp, nếu có thời gian, mong thầy ghé lại chỉ giáo thêm cho chúng tôi."

Diệp Tĩnh Viễn cười đáp: "Chắc chắn rồi, có dịp cháu sẽ tìm bác sĩ Nghê để trao đổi thêm. Hẹn gặp lại!"

"Hẹn gặp lại!"

Hai người bắt tay chặt thêm một lần nữa, rồi Diệp Tĩnh Viễn và Tống Lan rời khỏi bệnh viện.

Trưa hôm đó, sau khi ăn xong bữa cơm tại nhà, Tống Lan dặn dò Tiêu Khải Bình và Phương Huệ vài lời, để lại lương thực và một số tiền tem phiếu cho họ.

Sau khi đã yên tâm, cô và Diệp Tĩnh Viễn lên chiếc xe mà Phong Tiếu Vân đã chuẩn bị sẵn, và cùng anh lên đường đến Bắc Kinh.

Tài xế Cảnh lái chiếc xe Jeep đưa ba người đến sân bay của tỉnh thành.

Phong Tiếu Vân dẫn Diệp Tĩnh Viễn và Tống Lan lên chiếc chuyên cơ đến đón họ.

Lần này, Diệp Tĩnh Viễn không mang theo vệ sĩ.

Phong Tiếu Vân có phần lo lắng, sợ trên đường đi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không biết phải ăn nói sao với lãnh đạo cấp cao và Diệp Anh Hoa.

Hắn ta còn nhắc đi nhắc lại với Tống Lan, phải luôn ở bên cạnh Diệp Tĩnh Viễn, không được rời nửa bước, tuyệt đối không để xảy ra sự cố.

Thấy Phong Tiếu Vân căng thẳng như vậy, Tống Lan cũng cảm thấy lo lắng theo.

Khi đã lên máy bay.

Tống Lan liền nhắc nhở Diệp Tĩnh Viễn phải luôn chú ý an toàn, không để kẻ xấu có cơ hội.

Diệp Tĩnh Viễn chỉ cười điềm tĩnh: "Em yên tâm, sức mạnh tinh thần của anh giờ rất mạnh, mọi động tĩnh trong phạm vi hàng trăm dặm đều không thể thoát khỏi sự giám sát của anh. Nếu có ai muốn gây hại cho anh, thì đó chỉ là tự chuốc lấy cái c.h.ế.t thôi!"

Thấy anh tự tin như vậy, dù đã yên tâm phần nào, nhưng Tống Lan vẫn nhắc nhở: "Anh cũng đừng quá tự mãn, nhiều người đang dòm ngó anh, cẩn thận vẫn là hơn."

Diệp Tĩnh Viễn cảm động trước sự lo lắng và quan tâm của cô, anh đùa một chút: "Anh biết rồi, cảm ơn vợ yêu đã lo lắng."

DTV

Tống Lan lườm: "Đừng gọi bậy, kẻo người ta nghe thấy lại cười."

Diệp Tĩnh Viễn chỉ im lặng nhìn cô mỉm cười.

Bị ánh mắt tràn đầy tình cảm của anh nhìn chằm chằm, hai má Tống Lan nóng bừng. Thấy Phong Tiếu Vân ngồi gần đó, cô khẽ đập nhẹ anh một cái, nói nhỏ: "Anh ngốc à? Không được nhìn nữa!"

Dù Phong Tiếu Vân tỏ vẻ không để ý đến họ, nhưng tai hắn ta rất thính, dù họ nói chuyện nhỏ đến mấy, chắc chắn cũng nghe được.

Diệp Tĩnh Viễn mặt dày cười nói: "Vợ của anh, anh thích nhìn thì sao? Em còn cấm anh nhìn à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Lan không muốn nói chuyện với anh nữa, liền nhắm mắt lại: "Em ngủ đây, không thèm để ý anh nữa."

Diệp Tĩnh Viễn mỉm cười yêu chiều: "Được rồi, em ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi."

Quả thật, từ tỉnh thành đến Bắc Kinh, Diệp Tĩnh Viễn không làm phiền cô nữa.

Tống Lan dựa vào anh, không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi cô tỉnh dậy, là do anh đánh thức: "Lan Lan, dậy đi, chúng ta đến Bắc Kinh rồi."

Tống Lan dụi mắt, lẩm bẩm: "Nhanh thế đã đến rồi sao?"

Diệp Tĩnh Viễn giúp cô vuốt lại mái tóc hơi rối: "Ừ, em mau chỉnh trang lại đi, chúng ta sắp xuống máy bay rồi."

Tống Lan vội lấy lược và gương nhỏ ra, buộc tóc thành hai bím, kiểm tra lại diện mạo, thấy không có vấn đề gì, mới cất lược và gương đi.

Cô quay sang cười với Diệp Tĩnh Viễn: "Thế nào? Không có vấn đề gì chứ?"

Diệp Tĩnh Viễn nhẹ nhàng véo má cô, cảm giác rất mềm mại, mịn màng.

Anh cười đáp: "Không có vấn đề, em rất xinh đẹp."

Tống Lan kéo tay anh xuống, nửa giận nửa đùa: "Không được véo má em!"

Về chuyện này, cô là người điển hình cho kiểu "chỉ cho phép quan trên phóng hỏa, không cho dân đốt đèn".

Nhưng Diệp Tĩnh Viễn luôn chiều chuộng và yêu thương cô, mọi tính khí trẻ con hay đòi hỏi của cô trong mắt anh đều trở nên đáng yêu.

Diệp Tĩnh Viễn rất thích Tống Lan của kiếp này.

Anh cảm thấy Tống Lan như vậy mới sống thật, sống trọn vẹn và tự do.

Anh thích cô muốn làm gì thì làm, muốn sống thế nào thì sống.

Anh hy vọng trong kiếp này, cô không cần bận tâm đến cái nhìn của người khác, càng không cần giống như kiếp trước, luôn đeo một chiếc mặt nạ sống mà đến cuối cùng, chính mình cũng không biết bản thân thật sự là ai.

Cô muốn cười, anh sẽ cười cùng cô.

Cô muốn khóc, anh sẽ khóc cùng cô.

Cô muốn đùa nghịch, anh sẽ chơi cùng cô.

Cô muốn điên cuồng, anh cũng sẽ điên cùng cô.