Tống Lan cảm thấy ý tưởng này thật tuyệt vời.
Nếu cứ tiếp tục thu mua như thế này, vài chục năm sau, cô không chỉ có thể mở một viện bảo tàng gỗ tử đàn, mà còn có thể mở một viện bảo tàng đồ sứ cổ, viện bảo tàng tranh cổ và nhiều loại bảo tàng khác.
Vì ước mơ này, Tống Lan quyết tâm sẽ làm tất cả những gì có thể.
Không lâu sau, Vạn Xuân Lôi quay lại với bảng tính tiền và hóa đơn hàng, đưa cho cô xem.
Tống Lan nhìn giá cuối cùng, một nghìn tám trăm tám mươi tám đồng!
Cô cười nói: "Con số này thật may mắn!"
Ông ta cũng cười: "Đúng vậy! Tôi cố tình điều chỉnh số để được con số đẹp mà!"
"Đồng chí Vạn có tâm quá."
Cô lấy từ túi ra hai cọc mười đồng và vài tờ lẻ, đếm đủ một nghìn tám trăm tám mươi tám đồng đưa cho Vạn Xuân Lôi.
Ông ta đếm lại số tiền, cười vui vẻ: "Chuẩn rồi, không cần thối lại."
Tống Lan nói: "Đồng chí Vạn, nhờ anh gọi mấy người đến giúp chuyển hàng. Sau tôi sẽ cho họ chút tiền trà nước."
Nghe sẽ cho tiền trà nước, Vạn Xuân Lôi liền nói ngay: "Không vấn đề gì."
Thời kỳ này, người dân thật sự không ngại khổ, không ngại mệt, họ chỉ sợ không có việc làm, không kiếm được tiền thì không có gì để ăn.
Ở cổng chợ đồ cũ Phan Gia Viên, có rất nhiều công nhân tạm thời chờ việc.
Khi nghe tin có việc làm, lại còn có thêm tiền trà nước, ai nấy đều chạy thật nhanh và làm việc hết sức hăng say.
DTV
Tống Lan nhìn những người khuân vác đồ đạc nặng nhọc, mồ hôi chảy đầm đìa, nghĩ rằng lát nữa sẽ cho họ thêm tiền.
Đối với cô, số tiền đó có lẽ không là gì, nhưng đối với những người lao động này, đó có thể là tiền sinh hoạt trong nửa tháng, thậm chí một tháng.
Họ đã giúp cô làm việc, cho thêm chút tiền trà nước cũng là điều hợp lý.
Vì có quá nhiều nội thất cũ, chiếc xe tải nhỏ của Tống Lan phải chạy đi chạy lại mười chuyến mới chuyển hết.
Những người khuân vác đều thấm mệt, ngồi bệt xuống bậc thềm trước chợ đồ cũ, lấy báo cũ quạt mát.
Tống Lan phát cho mỗi người mười đồng tiền trà nước, ai nấy đều vui mừng cảm ơn.
Cô để ý thấy trong số đó có hai người đàn ông sức khỏe hơn hẳn những người khác, dáng đứng thẳng, ngồi cũng thẳng, cô đoán rằng họ có thể từng là lính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Lan không vội rời đi, mà tiến đến bắt chuyện: "Hai anh là nhân viên của chợ đồ cũ à?"
Cả hai người đàn ông đồng loạt lắc đầu.
Một người trả lời: "Chúng tôi chỉ là công nhân tạm thời ở đây, làm xong việc thì lấy tiền, không có việc thì không có tiền."
Tống Lan hỏi tiếp: "Hai anh từng là lính đúng không?"
Cả hai người đồng loạt gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi từng là lính, nhưng đã xuất ngũ nhiều năm rồi."
"Hai anh bao nhiêu tuổi? Đã lập gia đình chưa? Quê quán ở đâu?"
Hai người lính nhìn nhau, một người cảnh giác hỏi: "Đồng chí, cô hỏi những điều này để làm gì?"
Tống Lan mỉm cười: "Đừng lo, tôi có một công việc cần người làm. Tôi luôn coi trọng những người từng làm lính, nên muốn hỏi thăm xem nếu hợp thì sẽ mời các anh làm việc, các anh thấy sao?"
Hai người lính nghe nói có công việc, mắt sáng lên.
Nhưng người lính cảnh giác kia lại hỏi: "Việc gì vậy?"
Tống Lan hỏi lại: "Công việc bảo vệ, các anh có làm không? Mỗi tháng năm mươi đồng, tiền thưởng tính riêng."
Những người khác ngồi gần đó nghe thấy Tống Lan nói lương năm mươi đồng một tháng liền ồ lên kinh ngạc: "Năm mươi đồng? Nhiều thế?"
"Đồng chí Tống, tôi có thể đi được không?"
"Đồng chí Tống, tôi cũng muốn, được không?"
Tống Lan nhìn họ, mỉm cười ái ngại: "Tạm thời tôi chỉ cần hai người, nếu sau này cần thêm, tôi sẽ tìm đến các anh, được không?"
Nghe vậy, những người kia tiếc nuối thở dài: "Thôi, cô cứ chọn anh em nhà Thắng Lợi và Giải Phóng đi."
Rồi anh ta quay sang hai anh em, tốt bụng nhắc nhở: "Thắng Lợi, Giải Phóng, các cậu phải nắm bắt cơ hội đấy nhé, công việc lương cao như thế này không dễ kiếm đâu."
Củng Thắng Lợi và Củng Giải Phóng là hai người lính xuất ngũ, họ là anh em sinh đôi cùng trứng, năm nay ba mươi tuổi.
Cả hai đã lập gia đình và có con, nhà ở gần chợ Phan Gia Viên.
Tuy nhiên, gia đình họ rất nghèo, cả nhà hơn mười người phải sống chen chúc trong căn hộ nhỏ chỉ rộng hơn ba mươi mét vuông do nhà máy của cha mẹ họ phân cho.
Thời kỳ này, rất nhiều gia đình sống như vậy, nhà của họ cũng giống bao nhà khác, ba thế hệ chen chúc nhau trong căn phòng chỉ rộng khoảng hai ba mươi mét vuông.