Củng Thắng Lợi cười đáp: "Là đồng đội của tôi."
Bà hàng xóm tò mò hơn: "Ồ, đồng đội của cậu à? Tôi thấy là phụ nữ thì phải? Các cậu cũng có nữ đồng đội à?"
Củng Thắng Lợi bắt đầu thấy bực bội với sự tò mò của bà ta, đáp: "Tất nhiên là có nữ đồng đội rồi."
Bà ta lại hỏi với vẻ tò mò: "Đồng đội nữ của cậu làm gì mà giỏi thế, còn lái được ô tô? Mà này, hai cậu mang về túi lớn như thế, có gì ngon không? Cho tôi xem với?"
Lần này Củng Thắng Lợi giả vờ như không nghe thấy, cùng em trai đi thẳng vào nhà và đóng cửa lại.
Khi họ vừa bước vào, lũ trẻ trong nhà liền lao tới, hét lớn: "Cha! Cha!"
Hai anh em Củng mỗi người xoa đầu một đứa con: "Ngoan nào, ngồi yên đi, đừng chạy lung tung, lát nữa cha cho kẹo."
Nghe thấy được ăn kẹo, lũ trẻ reo lên sung sướng, không dám tin: "Thật ạ? Có kẹo à? Tuyệt quá! Ha ha ha..."
Mẹ Củng nhìn đám cháu mình cười nói vui vẻ, cũng bật cười theo: "Các cháu ngồi xuống đi, đừng nhảy nhót nữa, kẻo lại va vào nhau đấy."
Nhà họ Củng chỉ rộng hơn ba mươi mét vuông, kê ba chiếc giường tầng sát tường. Mỗi giường ngủ hai người.
Trong căn nhà nhỏ này, có mười hai người ở, gồm cha mẹ của Củng Thắng Lợi, vợ chồng anh và ba đứa con, vợ chồng Củng Giải Phóng và ba đứa con. Mười hai người chen chúc nhau trong không gian chật hẹp.
Nếu có khách đến, họ phải trải chiếu ngủ dưới đất. Chẳng hạn, khi chị em gái của họ đến thăm, anh em Củng phải trải chiếu nằm đất để nhường giường cho chị em ngủ.
Căn nhà chật chội đến mức mọi người hầu như không di chuyển để tránh va vào nhau.
DTV
Vừa lúc mẹ Củng nói xong, hai đứa trẻ đã đ.â.m sầm vào nhau, cú va mạnh khiến chúng bật khóc lớn.
Mấy người lớn vội vàng chạy đến dỗ dành: "Đừng khóc nữa, khóc là không được ăn kẹo đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai đứa trẻ đang khóc lớn nghe thấy câu "khóc thì không được ăn kẹo" liền lập tức nín khóc.
Củng Duyệt vẫn thút thít hỏi cha: "Cha ơi, kẹo đâu ạ? Con muốn ăn kẹo..."
Củng Duyệt là đứa con gái út của Củng Thắng Lợi và được cả nhà yêu thương, không ai nỡ ghét bỏ vì bé là con gái. Cả nhà đều cưng chiều cô bé nhất.
Thấy đôi mắt to của con gái ngấn lệ trông thật đáng thương, trái tim của Củng Thắng Lợi mềm nhũn ra. Anh ta vội vàng lấy từ trong túi ra một gói kẹo Bạch Thố, chia cho mỗi đứa trẻ hai viên.
Phần kẹo còn lại, Củng Thắng Lợi bảo mẹ mình cất đi để sau này thưởng cho đứa nào ngoan ngoãn nhất sẽ được ăn.
Củng Thắng Lợi là con cả trong gia đình, cưới vợ năm 20 tuổi, người vợ là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ – Viên Hiểu Tịnh, sống cùng khu xưởng với gia đình họ.
Gia đình họ Củng và họ Viên vốn là hàng xóm thân thiết, lại cùng làm chung một nhà máy, quan hệ giữa hai nhà càng thêm gắn kết khi trở thành thông gia.
Một năm sau khi cưới, Viên Hiểu Tịnh sinh con trai đầu lòng, Củng Bác, hiện nay đã 9 tuổi. Năm sau đó, chị ta sinh con trai thứ hai, Củng Hằng, hiện nay 7 tuổi. Rồi một năm sau đó, sinh con gái út, Củng Duyệt, hiện 5 tuổi.
Những năm sau này, bụng của Viên Hiểu Tịnh không còn "động tĩnh", và hai vợ chồng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong nhà, vấn đề lương thực, chỗ ở và kinh tế đều rất khó khăn, nếu cứ sinh con liên tục thì họ cảm thấy cuộc sống sẽ không thể tiếp tục được.
Củng Giải Phóng cưới vợ muộn hơn anh trai một năm. Gia đình nghèo khó, lại sống chung trong một căn nhà nhỏ, nên các cô gái thành phố đều khá kén chọn.
Anh ta đã gặp và không ưng một số người, vì họ hoặc là chê gia đình anh ta nghèo, không có nhà riêng, hoặc anh ta không hài lòng về họ. Cuối cùng, anh ta gặp Diêu Đồng Đồng, một cô gái từ quê lên thành phố bị đám côn đồ quấy rối, và anh ta đã cứu cô ta.
Diêu Đồng Đồng cảm kích và cũng đem lòng yêu mến người đàn ông thành phố cao lớn, đẹp trai này. Sau vài lần gặp gỡ, hai người quyết định kết hôn.
Sau khi kết hôn, Diêu Đồng Đồng sinh ra một cặp sinh đôi, Củng Kỳ và Củng Ký, hiện nay đã 8 tuổi. Ba năm sau, cô ta sinh thêm con trai Củng Kiêu, hiện cũng 5 tuổi.
Cha mẹ Củng rất biết cách cư xử, đối xử công bằng với con cái và con dâu, không thiên vị ai, vì thế trong gia đình luôn hòa thuận, tình cảm gia đình rất tốt.