Trịnh Lâm ra ngoài gội đầu, tắm rửa, rồi thay quần áo mới. Khi cậu ta quay trở lại phòng bệnh, Tống Lan không khỏi ngỡ ngàng.
Cô nhìn cậu bé với khuôn mặt thanh tú, lại có chút khí chất quý phái, không kiềm được lời khen ngợi: "Trịnh Lâm, em thật sự rất đẹp trai, thay bộ quần áo mới này vào, suýt nữa chị không nhận ra em đấy."
Nhìn cách cư xử và dáng vẻ của cậu bé, Tống Lan cảm thấy Trịnh Lâm không giống như một đứa trẻ lớn lên ở khu ổ chuột nghèo khó.
Với diện mạo và phong thái hiện tại của cậu ta, chẳng ai nghi ngờ có thể là con nhà giàu sang.
Nghe lời khen của Tống Lan, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trịnh Lâm đỏ lên, cậu ta ngượng ngùng đáp: "Chị quá khen rồi!"
Cách nói chuyện của cậu ta cũng không giống với những đứa trẻ từ khu nhà tập thể.
Tống Lan nhìn ra ngoài trời đã dần tối, liền dặn dò: "Trịnh Lâm, chị sẽ về nhà xem mấy đứa em của em thế nào, mang cho chúng chút đồ ăn, rồi chị sẽ về nhà luôn. Nhà chị ở số X ngõ Nam La Cổ, mai chị sẽ đến thăm các em. Sáng mai chị sẽ qua nhà em, đưa mấy đứa nhỏ đến bệnh viện thăm bà."
Hiện tại tình trạng của bà cụ rất tệ, theo như bác sĩ Cát Vân Sơn nói, có thể sẽ ra đi bất cứ lúc nào.
Lúc bà cụ còn sống, tốt nhất nên để bọn trẻ được gặp bà, cũng để chúng có thêm thời gian ở bên cạnh.
Nghe Tống Lan nói sẽ rời đi, Trịnh Lâm tỏ ra rất buồn bã và không muốn rời xa cô.
Tống Lan nghĩ đến việc để cậu ta chỉ mới tám tuổi ở lại bệnh viện một mình cũng không yên tâm lắm.
Cô liền bảo: "Lát nữa khi chị rời đi, chị sẽ nhờ các cô y tá chăm sóc em và bà. Nếu có chuyện gì, em cứ tìm bác sĩ hoặc y tá để nhờ giúp đỡ, nhớ chưa?"
Trịnh Lâm nghe thấy Tống Lan chuẩn bị rời đi, tinh thần liền chùng xuống, cậu ta chỉ gật đầu một cách thờ ơ: "Em biết rồi."
Nhìn thấy cậu ta uể oải, lòng Tống Lan cũng đau thắt.
Nhưng vào lúc này, cô chỉ có thể để cậu ta tự lập và mạnh mẽ hơn.
Cô có thể giúp cậu ta trong lúc khó khăn, nhưng không thể thay cậu ta gánh vác mọi chuyện.
Con đường tương lai vẫn phải do chính cậu ta tự bước đi.
DTV
Tống Lan vỗ nhẹ vào vai cậu bé: "Chị đi đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù không muốn Tống Lan đi, Trịnh Lâm vẫn cố nén nỗi buồn trong lòng và tiễn cô ra khỏi cửa phòng bệnh: "Chị đi cẩn thận."
Tống Lan gật đầu, rồi dặn dò: "Trong hộp cơm còn có cháo thịt nạc, lát nữa em phải ăn hết, nếu không để qua đêm sẽ bị thiu. Còn có canh gà, nếu bà tỉnh dậy, em hãy đút cho bà uống. Nếu bà không uống hết, em cũng phải ăn hết, đừng để thừa, mai chị sẽ mang đồ ăn khác đến cho em."
Trịnh Lâm gật đầu mạnh: "Em biết rồi, chị."
"Thế chị đi đây."
"Dạ."
Nhìn bóng dáng Tống Lan dần xa, nước mắt Trịnh Lâm lại trào ra.
Cô đến chỗ các cô y tá, đưa cho y tá trực một nắm kẹo và nhờ họ chăm sóc Trịnh Lâm và bà cụ.
Y tá nhận kẹo từ tay Tống Lan, mỉm cười gật đầu: "Được, tôi sẽ giúp cô trông nom họ."
"Cảm ơn nhiều."
"Không có gì."
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tống Lan vội vã quay trở lại khu nhà tập thể nơi gia đình Trịnh Lâm sinh sống.
Trên đường, cô tranh thủ lúc không có ai xung quanh, lấy ra mười chiếc bánh bao nhân thịt và năm chai sữa đậu nành cho lũ trẻ ăn.
Nhìn thấy quần áo rách nát của bọn trẻ, Tống Lan lại lấy từ siêu thị tùy thân ra mỗi đứa hai bộ quần áo sạch sẽ để lát nữa chúng thay sau khi tắm.
Khi Tống Lan chưa đến nơi, từ xa cô đã nghe thấy tiếng quát mắng của một người phụ nữ: "Mày dám cắn tao à, tao sẽ đánh c.h.ế.t mày, đánh c.h.ế.t mày..."
Sau đó là tiếng khóc lớn của Tiểu Thỏ, cô bé vừa khóc vừa la: "Cháu không cho bà lấy đồ của chị cháu, bà không được lấy đi! Nếu bà còn cướp, cháu sẽ lại cắn bà! Hu hu hu..."
Nghe thấy tiếng kêu khóc của Tiểu Thỏ, Tống Lan lập tức hiểu chuyện.
Lúc trước cô vội vàng đưa bà cụ đi bệnh viện, để lại chiếc xe đạp mới và mấy túi đồ trên xe, chắc chắn đã khiến những kẻ tham lam, vô đạo đức chú ý và họ đã cướp lấy chúng.
Tiểu Thỏ và các em không đồng ý, cố bảo vệ đồ của cô nên đã xảy ra xô xát.
Tống Lan vội vàng chạy nhanh vào khu nhà tập thể, quả nhiên thấy một người phụ nữ trung niên với dáng vẻ bẩn thỉu đang đối đầu với Tiểu Thỏ và mấy đứa trẻ.