Trọng Sinh Mang Theo Siêu Thị Tỷ Đô

Chương 299



Tống Lan gật đầu, sau đó dặn hái người: "Giải Phóng, Tiểu Hải, hai người giúp chị dọn dẹp căn phòng phía đông, bên cạnh phòng của Tiểu Giang và Tiểu Khê, để Tiểu Thố và các em ở tạm."

Cả hai đồng thanh đáp: "Vâng!"

Tống Lan quay lại nói với bác Lý và lũ trẻ: "Bác Lý, chúng ta vào phòng khách ngồi nói chuyện chút nhé."

Bác Lý nhìn quanh tứ hợp viện khang trang, rồi nhìn căn phòng khách đầy đủ tiện nghi với ghế sofa và bàn trà, không khỏi ngưỡng mộ hỏi: "Đồng chí Tống, đây là nhà của cháu à? Vậy hai người kia là ai?"

Tống Lan mỉm cười đáp: "Người lớn là Củng Giải Phóng, em họ của cháu. Hiện cậu ấy đang ở tạm nhà cháu và giúp đỡ làm vài việc vặt. Còn cậu thiếu niên là Mã Tiểu Hải, một đứa trẻ cháu từng cứu giúp. Hiện tại, ba anh em cậu ấy đang sống ở đây."

Nghe vậy, bác Lý bày tỏ sự kính phục: "Đồng chí Tống, cháu thật sự có tấm lòng nhân hậu quá. Bác chưa từng gặp cô gái nào tốt bụng như cháu."

Tống Lan rót một tách trà cho bác Lý và một ly nước trái cây cho mỗi đứa trẻ, rồi mỉm cười đáp: "Bác quá khen rồi. Cháu chỉ tình cờ gặp và giúp đỡ chút thôi."

Ngồi trò chuyện thêm một lát, thấy trời đã tối, bác Lý đứng dậy cáo từ: "Đồng chí Tống, bác về trước đây. Có cháu chăm sóc mấy đứa nhỏ, bác cũng yên tâm rồi."

Tống Lan nói với bác Lý: "Bác Lý, nhờ bác để ý giúp nhà Trịnh Lâm nhé. Cháu sợ người phụ nữ kia lại kiếm chuyện."

Bác Lý vội vàng đáp: "Được, chỉ cần bác còn ở khu tập thể, bà ta không dám làm gì. Bà ta chỉ bắt nạt Trịnh Lâm khi bác không có nhà thôi."

Tống Lan lấy thêm hai gói bánh ngọt và đưa cho bác Lý.

Bà ta ái ngại từ chối: "Ôi, bác không dám nhận đâu, cháu giữ lại mà dùng."

Tống Lan cười, trực tiếp nhét bánh vào tay bà ta: "Bác đến nhà cháu lần đầu tiên, cứ nhận lấy đi. Bác mang về cho các cháu nhỏ ở nhà nếm thử."

Thấy cô thành tâm muốn tặng, bác Lý đỏ mặt nhận lấy, nói cảm ơn: "Vậy bác xin cảm ơn đồng chí Tống. Bác sẽ nhận lấy, nhưng thật ngại quá."

Tống Lan cười đáp: "Không có gì đâu, bác cứ đến chơi bất cứ khi nào có thời gian. Cháu sẽ nhờ đồng chí Giải Phóng đạp xe đưa bác về nhé!"

Bác Lý vội vàng từ chối: "Không, không cần đâu, đừng phiền cậu ấy. Nam nữ khác biệt, nhất là buổi tối thế này, không tiện chút nào."

Tống Lan hiểu thời kỳ này việc phân biệt nam nữ rất nghiêm ngặt, nên đành nhượng bộ. Cô lấy từ siêu thị tùy thân ra một chiếc đèn pin chạy bằng pin rồi đưa cho bác Lý: "Bác cầm cái đèn pin này đi, buổi tối về cho an toàn hơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bác Lý trông thấy đèn pin thì vui mừng khôn xiết: "Trời ơi, có cái này tốt quá rồi! Buổi tối đi đường không phải sợ nữa."

Tống Lan mỉm cười: "Vậy cháu tặng bác cái đèn pin này. Cháu còn nhiều lắm!"

Bác Lý lắc đầu từ chối: "Không được đâu! Bác đến nhà cháu một chuyến mà lại lấy của cháu nhiều thứ vậy sao? Nếu cháu có dư, bán cho bác một cái nhé."

Thấy bác Lý thật lòng không muốn nhận không, Tống Lan cười đáp: "Được rồi, bác đưa cháu một đồng là được."

DTV

Bác Lý nhíu mày nhìn Tống Lan, không hài lòng: "Một đồng á? Làm sao được! Ở cửa hàng bách hóa, người ta bán tới tám đồng cơ. Bác sẽ đưa cháu đủ tám đồng khi có dịp quay lại."

Tống Lan cười: "Được, vậy cháu sẽ không khách sáo nữa."

Cô tiễn bác Lý ra tận cửa, vẫy tay chào: "Bác đi cẩn thận nhé! Khi nào có dịp, lại ghé chơi."

Bác Lý cũng cười vẫy tay chào lại: "Nhất định rồi. Cháu vào nhà đi, bác về đây!"

Khi bóng bác Lý đã khuất dần, Tống Lan vừa định vào nhà thì nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Lan Lan..."

Ngẩng đầu lên, cô thấy bóng dáng cao lớn của Diệp Tĩnh Viễn từ xa bước tới.

Tống Lan liền cười tươi: "A Viễn, anh đến đây làm gì thế? Vào nhà đi. Anh ăn cơm chưa?"

"Chưa ăn." Diệp Tĩnh Viễn giả vờ ấm ức nói: "Anh về nhà không thấy em, nên qua đây tìm. Hôm nay em bận gì mà đến giờ này vẫn chưa về?"

Tống Lan mỉm cười, giải thích: "Hôm nay em gặp một gia đình đáng thương, nên giúp đỡ một chút. Bây giờ mới đưa mấy đứa nhỏ về đây."

Cô kéo anh vào nhà rồi đóng cổng lại đi vào phòng khách.

Diệp Tĩnh Viễn lập tức nhìn thấy năm đứa trẻ trông như những đứa trẻ ăn xin.

Lũ trẻ vừa thấy anh, một người đàn ông cao lớn và phong độ, thì liền thu mình lại, sợ rằng anh sẽ đuổi chúng đi.