Trọng Sinh Mang Theo Siêu Thị Tỷ Đô

Chương 332



Nghe lời của Nguyên đại sư, hai người lập tức cảm thấy kính trọng.

Tống Lan không ngần ngại khen ngợi: "Quả thật đại sư vẫn là đại sư, chú Nguyên, trí tuệ và sự khoáng đạt của chú thật không phải người phàm như cháu có thể so bì! Cháu thực sự bội phục!"

Nguyên đại sư mỉm cười nhìn cô: "Vì ta ở đời sau đã dạy dỗ các cháu một thời gian, nên nếu kiếp này các cháu muốn học huyền thuật, sau khi đến Hồng Kông, nếu ta có thời gian, ta cũng có thể dạy các cháu một cách hệ thống. Còn có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phụ thuộc vào năng lực của hai đứa."

Diệp Tĩnh Viễn và Tống Lan nhìn nhau, không chút do dự quỳ xuống, lập tức cúi đầu ba lần trước Nguyên đại sư: "Sư phụ ở trên, đệ tử Diệp Tĩnh Viễn (Tống Lan) xin bái kiến sư phụ!"

Sau khi dập đầu ba lần, Diệp Tĩnh Viễn rót hai ly trà, một ly cho mình, một ly cho Tống Lan, hai người lại quỳ xuống: "Sư phụ, xin mời uống trà!"

Trong giới huyền môn, mối quan hệ sư đồ vô cùng quan trọng. Một khi đã nhận làm sư đồ, thì từ đó trở đi, mối quan hệ ấy sẽ giống như cha con, hoặc mẹ con.

Ở đời sau, khi người con trai quý giá của Nguyên đại sư, Nguyên Hạo Nhiên, c.h.ế.t dưới tay kẻ khác, trái tim của ông ấy cũng c.h.ế.t theo.

Ông ấy không còn quan tâm đến sự sống của mình, nên không còn tâm huyết để đào tạo đệ tử.

Ông ấy chỉ nghĩ rằng, tốt hơn là sớm kết thúc cuộc đời này để có thể đoàn tụ với vợ con.

Nhưng sinh mệnh của ông ấy lại rất dài, đến khi Diệp Tĩnh Viễn đến cầu xin mình, Nguyên đại sư cuối cùng quyết định từ bỏ sinh mạng của mình để đổi lấy vận mệnh của mình và con trai.

Kế hoạch của ông ấy đã thành công.

Nguyên đại sư của thời hiện đại, sau khi kích hoạt trận pháp để đưa linh hồn của Diệp Tĩnh Viễn rời đi, cảm thấy sinh mệnh của mình cũng sắp kết thúc. Ông ấy chỉ kịp báo cho Diệp Trọng Dương đến núi.

Khi gặp Diệp Trọng Dương, Nguyên đại sư dặn ông ta đưa t.h.i t.h.ể của Diệp Tĩnh Viễn, mà linh hồn đã vượt thời không, trở về dưới núi và bảo quản trong kho đông lạnh sinh mạng, có người canh giữ.

Diệp Trọng Dương nghe lời dặn dò của Nguyên đại sư, nhớ đến việc Diệp Tĩnh Viễn cũng đã bảo quản t.h.i t.h.ể của Tống Lan, liền hỏi đại sư thêm về chi tiết.

Nguyên đại sư kể lại duyên phận của Tống Lan và Diệp Tĩnh Viễn trong tiền kiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Biết con trai mình vì Tống Lan mà bất chấp nguy hiểm, vượt qua thời gian, Diệp Trọng Dương vừa giận vừa lo lắng.

Sau khi giao phó xong mọi chuyện, Nguyên đại sư dặn Diệp Trọng Dương hãy chôn ông ấy bên cạnh mộ của vợ và con trai. Sau đó, ông ấy thanh thản ra đi, hưởng thọ 91 tuổi.

Diệp Trọng Dương cũng làm theo tâm nguyện của đại sư, chôn ông ấy bên cạnh vợ con, để gia đình ông ấy được đoàn tụ sau khi chết.

Lá thư mà Diệp Tĩnh Viễn giao cho Nguyên đại sư là do đại sư của thời hiện đại viết sẵn, bảo Diệp Tĩnh Viễn nhớ kỹ nội dung, sau đó, khi đến được thập niên 60, anh sẽ chép lại đưa cho Nguyên đại sư của thời đó.

Nguyên đại sư đã nói rằng, sau khi đọc thư, anh ta chắc chắn sẽ tin tưởng.

Bởi vì trong thư có nhiều chuyện chỉ ông ấy mới biết.

Nguyên đại sư của thời này, khi nhìn thấy ánh hào quang công đức dày đặc quanh người Diệp Tĩnh Viễn và Tống Lan, đã tin tưởng họ rất nhiều.

Sau khi tiếp xúc, anh ta càng bị tấm lòng chân thành của họ lay động, và đã quyết định nhận họ làm đệ tử.

Thấy hai người cúi đầu kính trà, Nguyên đại sư mỉm cười nhận trà, sau đó lấy ra hai lá bùa bình an, đưa cho: "Đây là quà gặp mặt của sư phụ, là bùa bình an có thể bảo vệ các con an toàn. Các con hãy đeo nó bên mình, gặp tai họa cũng có thể tránh được."

Diệp Tĩnh Viễn và Tống Lan đưa tay nhận lấy bùa bình an mà Nguyên đại sư trao cho: "Cảm ơn sư phụ!"

Kiếp này, cuối cùng họ cũng có thể chính thức gọi Nguyên đại sư là "sư phụ".

Kiếp trước, vì Nguyên đại sư là giáo quan được quốc gia mời đến, họ chỉ có thể gọi ông là đại sư.

Kiếp này, mọi thứ đã khác.

DTV

Vận mệnh của họ sẽ thay đổi theo hành trình xuyên không này, thậm chí còn ảnh hưởng đến những người khác như Phong Tiếu Vân, Mã Tiểu Hải, Trịnh Lâm, và nhiều người khác.

Sau khi bái sư, Diệp Tĩnh Viễn và Tống Lan đã thú thật với Nguyên đại sư rằng trong cơ thể cô có không gian để chứa đồ vật.