Trọng Sinh Mang Theo Siêu Thị Tỷ Đô

Chương 350



Tống Lan ôm lấy Diệp Tĩnh Viễn, hôn anh một cái:

"A Viễn, anh thật tuyệt vời! Nếu đưa họ về mà cần thêm lương thực hay bất cứ thứ gì, anh nhất định phải nói với em, chúng ta cùng góp sức nhé?"

Diệp Tĩnh Viễn cười rạng rỡ: "Được!"

Điều anh thích nhất chính là cảm giác hai người cùng đồng hành, sánh vai trên mọi chặng đường.

Diệp Tĩnh Viễn không chần chừ, lập tức gọi điện cho thư ký của cha mình – Đào Trí Nam – để nói về chuyện giúp đỡ các nạn dân.

Sau khi nghe anh trình bày, Đào Trí Nam bật cười: "Thiếu gia, chuyện này chủ tịch Diệp đã xử lý rồi. Chúng tôi đã sắp xếp cho nhiều nạn dân vào làm việc trong các nhà máy. Ngài không cần lo lắng đâu."

Nghe vậy, Diệp Tĩnh Viễn không nhịn được mà khen: "Vẫn là cha tôi lợi hại nhất!"

Đào Trí Nam cũng tiếp lời khen ngợi: "Chủ tịch Diệp luôn nhân từ và rộng lượng. Những chuyện lớn thế này, ngài ấy không bao giờ đứng ngoài cuộc."

DTV

Biết mọi việc đã được cha mình lo liệu, Diệp Tĩnh Viễn liền nói: "Vậy thì tôi yên tâm rồi. Cảm ơn anh, thư ký Đào."

Đào Trí Nam đáp ngay: "Không có gì, thiếu gia. Nếu có việc gì cần, ngài cứ dặn dò."

Diệp Tĩnh Viễn mỉm cười: "Tạm thời không có gì. Cảm ơn anh nhé, thư ký Đào. Chào anh!"

Đào Trí Nam cung kính đáp: "Thiếu gia đừng khách sáo. Chào ngài!"

Sau khi cúp máy, Diệp Tĩnh Viễn quay sang cười: "Em xem, cha anh đã sớm nghĩ ra chuyện này và còn đang làm rồi."

Tống Lan cảm thán: "Chú Diệp quả thực là một người tuyệt vời, khiến người trẻ như chúng ta phải ngưỡng mộ và học theo. Không lạ gì sau này ông ấy trở thành một nhân vật được ghi danh sử sách."

Diệp Tĩnh Viễn siết c.h.ặ.t t.a.y cô, mỉm cười: "Chúng ta cũng học theo cha, cố gắng trở thành những người có tầm ảnh hưởng."

Tống Lan khẽ cười: "Ừ, chúng ta cùng nỗ lực."

Hai người ở lại phòng thí nghiệm cho đến gần giờ tan làm mới chào tạm biệt Lệ Tinh Hỏa và các nghiên cứu viên để ra về.

Trước khi rời đi, Diệp Tĩnh Viễn nhắc nhở mọi người: "Ngày 1 tháng 9 sẽ có bão, ngày mai các cậu làm xong thì nghỉ ba ngày, ở nhà tránh bão rồi hẵng quay lại."

Lệ Tinh Hỏa nghe vậy thì ngạc nhiên: "Hèn gì hôm nay trời bắt đầu nổi gió, hóa ra là sắp có bão!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

May mà Lệ Tinh Hỏa và các nghiên cứu viên đều rất nghe lời Diệp Tĩnh Viễn, lại nghe được nghỉ phép để có thời gian bên gia đình, ai nấy đều phấn khởi và liên tục đồng ý.

Ra khỏi phòng thí nghiệm, Diệp Tĩnh Viễn quay sang hỏi: "Lan Lan, hay tối nay em đến nhà anh ăn cơm nhé?"

Tống Lan liếc anh một cái: "Không phải nói là mai sao? Sao giờ lại đổi ý rồi?"

Anh cười nói: "Anh chỉ muốn có thêm thời gian ở bên em."

Cô an ủi: "Em vừa mới về nhà, tối nay để em ăn cơm ở nhà đã. Mai theo kế hoạch em sẽ qua nhà anh, được không? Nếu anh không nỡ xa em, cũng chẳng sợ chú và dì trách, thì qua nhà em ăn cơm đi. Ăn xong rồi hãy về."

Diệp Tĩnh Viễn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Được, anh sẽ qua nhà em ăn cơm. Ăn xong anh về. Cha mẹ anh đều là người rất thoáng, chắc chắn sẽ hiểu cho tâm ý của anh."

Tống Lan cười nhẹ: "Vậy thì chúng ta về nhà thôi."

Diệp Tĩnh Viên đi cùng Tống Lan trở về Hoa Viên Kim Ngọc.

Về đến nhà cô, anh lập tức gọi điện về nhà và nói với chị Nga là mình sẽ ở lại nhà Tống Lan ăn cơm tối rồi mới về. Anh nhờ chị báo lại với cha mẹ mình.

Chị giúp việc – chị Nga – đáp: "Thiếu gia, ông bà chủ vẫn chưa về đâu. Ngài cứ thoải mái ở bên thiếu phu nhân. Khi nào họ về, tôi sẽ báo lại."

Diệp Tĩnh Viễn vui vẻ cảm ơn: "Cảm ơn chị Nga. Vậy nhé, chào chị!"

Chị Nga đáp lại đầy yêu thương: "Chào thiếu gia!"

Chị Nga luôn coi Diệp Tĩnh Viễn như con trai ruột của mình. Cũng như Diệp Anh Hoa và Đổng Dao, chị rất mong anh sớm trưởng thành, nhanh chóng lập gia đình và sinh con nối dõi cho nhà họ Diệp.

Diệp Tĩnh Viễn ở lại nhà Tống Lan dùng bữa tối và ở lại đến tận 9 giờ tối, mãi đến khi bị cô nhắc nhở mới chịu về nhà.

Vừa bước vào cửa, anh đã thấy cha mẹ đang ngồi trong phòng khách uống trà và xem tivi.

Anh liền gọi to: "cha, mẹ, con về rồi đây."

Đổng Dao trêu chọc anh: "Ôi chà, con cũng chịu về sao? Mẹ còn tưởng con định ở luôn nhà Lan Lan rồi chứ!"

Anh cười hì hì: "Con cũng muốn ở lại, nhưng Lan Lan không cho. Cô ấy còn bảo con về sớm để ở bên cha mẹ."