Trọng Sinh Mang Theo Siêu Thị Tỷ Đô

Chương 382



"Thời gian trôi qua như dòng nước, đã qua thì đã qua, nó không thể trở lại nữa, mỗi ngày em sống qua đi, cuộc đời em sẽ thiếu đi một ngày, hiểu không?"

Mã Tiểu Hải cúi đầu, mắt có chút đỏ, lẩm bẩm đáp lại: "Chị, em hiểu rồi."

Trịnh Lâm, với khuôn mặt nghiêm nghị như một người lớn, cũng nói: "Chị ơi, em cũng hiểu rồi.

Bà của em đã dạy rằng 'Thời trẻ không cố gắng, đến già chỉ còn lại nỗi buồn hối hận'.

Bà nói nếu trẻ không biết quý trọng mà chăm chỉ, đến khi già rồi không thành công được gì, dù có hối hận cũng vô ích."

Tống Lan mỉm cười tán thưởng: "Trịnh Lâm nói rất đúng. Các em phải luôn nhớ điều này và cố gắng hết sức.

Tiểu Hải, em mới bắt đầu học, nếu chịu khó hơn, vẫn có thể đuổi kịp bạn bè. Còn việc buôn bán, sau này tuyệt đối không được làm nữa, hiểu chưa?"

Mã Tiểu Hải gật đầu chắc chắn: "Dạ, em hiểu rồi."

Sau khi cô hỏi han tình hình của các em khác, biết được rằng tất cả đều đang học hành tốt và thích nghi ổn định, Tống Lan khen ngợi và tặng mỗi đứa một cây bút và một cuốn vở làm phần thưởng.

Mã Tiểu Hải cũng giống vậy.

Trong số họ, người đạt kết quả cao nhất là Trịnh Lâm, cậu bé này đã đứng nhất khối.

Tống Lan cũng động viên cậu ta hãy tiếp tục học tập chăm chỉ, đừng kiêu ngạo và duy trì thành tích hiện tại cho đến khi được nhận vào một trường đại học tốt.

Mặc dù môi trường chung có thể sẽ rất tồi tệ trong vài năm tới nhưng hiện tại, bọn họ vẫn có thể học tập ở đây một cách yên bình và mãn nguyện trong vài năm.

Về tương lai, cứ xem tình huống rồi nói sau!

Sau khi trò chuyện với bọn trẻ, Tống Lan để Diệp Tĩnh Viễn ngồi lại uống trà cùng Triệu Quốc Đống, còn cô thì vào bếp cùng bọn trẻ làm bánh bao.

Trừ Mã Tiểu Hải vẫn có chút buồn bã, những đứa trẻ khác đều cười đùa vui vẻ.

Tống Lan cũng chơi đùa cùng chúng, cầm tay dính bột mà chấm lên mặt và trán của Trịnh Lâm và những đứa trẻ khác.

Nhìn từng đứa mặt mày lấm lem như những chú mèo nhỏ đáng yêu, Tống Lan không nhịn được bật cười lớn.

Bọn trẻ cũng cười vang theo cô.

Ngay cả Mã Tiểu Hải cũng không nhịn được bật cười theo.

Đã rất lâu rồi, chúng chưa từng vui vẻ như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ khi có Tống Lan ở đây, chúng mới cảm thấy như có mẹ quay về, cảm thấy yên tâm và thực sự hạnh phúc.

DTV

Chỉ tiếc rằng, Tống Lan không thể ở mãi bên cạnh chúng.

Lần này, chúng không dám hỏi cô khi nào sẽ rời đi.

Chúng sợ rằng, nếu hỏi, sẽ nhận lại câu trả lời khiến chúng không vui.

Chúng tự dối lòng mình, giữ lại chút niềm vui ngắn ngủi này.

Khi bánh bao đã nấu xong, đúng lúc anh em Củng cũng trở về.

Tống Lan mời họ ngồi xuống bàn ăn cùng nhau.

Sau khi uống ngụm nước, hai anh em liền kể cho Tống Lan nghe kết cục thê t.h.ả.m của bọn bè đảng của Bùi Hướng Đảng.

Sau khi Bùi Hướng Đảng đến đồn cảnh sát, đã lập tức khai ra toàn bộ tội trạng chiếm đoạt tài sản của nhiều người, cùng với việc cưỡng bức một vài phụ nữ.

Những tội mà hắn ta phạm phải, chỉ cần một trong số đó cũng đủ để kết án tử hình, huống chi là có đến từng ấy tội.

Đồn cảnh sát ngay lập tức đưa vụ án của Bùi Hướng Đảng vào diện trọng án để điều tra xử lý.

Những người và hành vi mà hắn ta khai ra cũng bị bắt giữ ngay lập tức.

Những đồng bọn của Bùi Hướng Đảng, tuy không ai ác độc như hắn ta, nhưng cũng đã phạm không ít tội ác.

Lần này, họ cũng không thể tránh khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Củng Thắng Lợi còn kể một chuyện rất buồn cười.

"Các em không biết đâu, sau khi khai ra tội trạng, Bùi Hướng Đảng và đồng bọn cứ lúc thì nói rằng những lời đó không phải do mình nói, lúc thì lại phủ nhận mình không làm những chuyện ấy, rồi tự trách rằng mình đáng chết, ha ha ha, mọi người đều nói rằng có lẽ bọn chúng đã bị phát điên rồi, đầu óc hồ đồ hết cả..."

Tống Lan và Diệp Tĩnh Viễn nhìn nhau, mỉm cười.

Chỉ có họ mới biết tại sao Bùi Hướng Đảng và đồng bọn lại có hành động kỳ quặc như vậy.

Nhưng đó là cái giá mà chúng phải trả!

Những kẻ đê tiện đó, đáng phải nhận lấy kết cục và báo ứng như thế này!

Ở hẻm Mạo Nhi dùng xong bữa tối và phát quà cho bọn trẻ, Tống Lan, Diệp Tĩnh Viễn và Triệu Quốc Đống chuẩn bị trở về ngõ Nam La Cổ.