Tống Lan xoa đầu hai đứa rồi nói: "Bây giờ xuống sân tập thể d.ụ.c đi, để chị đ.á.n.h răng, rửa mặt xong sẽ xuống tập cùng, được không?"
Tống Đại Trí và Tống Tiểu Tuệ đồng thanh đáp: "Được ạ, chị nhớ xuống nhanh nhé-"
Cô nhìn cặp song sinh vô cùng ăn ý, lòng cảm thấy ấm áp, cười bảo: "Ừ, chị sẽ xuống ngay thôi."
Sau khi vệ sinh cá nhân và thay một bộ đồ thể thao, Tống Lan đi ra phía vườn sau.
Ở vườn sau, em hai và em ba đang luyện võ đối kháng, còn em tư, em năm và em sáu thì đang khởi động.
Thấy Tống Lan, cả năm đứa ngừng lại và chạy tới.
Tống Văn Thao, Tống Võ Lược, và Tống Ngọc đồng thanh reo lên: "Chị ơi, chị về rồi..."
Tống Lan mỉm cười nhìn các em: "Ừ, chị về rồi, mấy ngày qua mọi người thế nào?"
Tống Văn Thao cười đáp: "Ổn cả, chỉ là nhớ chị thôi."
Cô tiếp tục hỏi: "Còn bài vở của các em thì sao, có bị bỏ bê không?"
Cả năm đồng thanh lắc đầu: "Không, không có ạ."
"Vậy để chị kiểm tra bài của các em nhé!"
Tống Lan giả vờ không thấy những khuôn mặt xị xuống, cô bắt đầu trò chuyện với họ bằng tiếng Anh.
Sau khi kiểm tra, Tống Lan nhận thấy Tống Văn Thao, Tống Đại Trí, và Tống Tiểu Tuệ có khả năng ngôn ngữ tốt nhất, hầu hết câu hỏi của cô, cả ba đều trả lời được.
Tống Võ Lược thì tay chân phát triển, giỏi võ thuật nhưng khả năng ngôn ngữ lại kém, không trả lời được phần lớn các câu hỏi của cô. Tống Ngọc thì khá hơn Tống Võ Lược một chút, nhưng vẫn còn một vài câu không hiểu.
Nhìn hai khuôn mặt có phần xấu hổ của Tống Võ Lược và Tống Ngọc, Tống Lan không trách mắng mà còn mỉm cười động viên: "Tiểu Võ, Tiểu Ngọc, các em cần cố gắng hơn. Chỗ nào không hiểu thì hỏi chị, hoặc hỏi thầy cô, chị sẽ bổ túc thêm cho các em."
Nghe đến chuyện học, Tống Võ Lược liền cảm thấy nặng đầu, thử thương lượng: "Chị ơi, em có thể không học tiếng Anh được không?"
Tống Lan nghe vậy, liền nghiêm mặt: "Không được! Xã hội Hồng Kông hiện nay vẫn dùng tiếng Anh là chính, nếu em không học, sau này ra ngoài sẽ gặp khó khăn đấy.
Ví dụ như nếu em muốn thi vào trường cảnh sát hoặc gia nhập quân đội ở Hồng Kông, mà các cấp trên đều là người nước ngoài, em không hiểu họ nói gì thì làm sao giao tiếp được?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Võ Lược bướng bỉnh nói: "Thì em về đại lục nhập ngũ."
Tống Lan thở dài, kiên nhẫn giải thích: "Tiểu Võ, chị biết là các em mới sang, còn chưa quen với môi trường bên này. Nhưng em có nghĩ rằng, sau này đất nước của chúng ta sẽ ngày càng phát triển và hội nhập với thế giới, khi đó tiếng Anh không chỉ là ngôn ngữ phổ biến ở Hồng Kông mà còn là ngôn ngữ chính của thế giới. Học tiếng Anh sẽ chỉ có lợi cho tương lai của em mà thôi."
Tống Văn Thao cũng khoác vai Tống Võ Lược, khuyến khích: "Em ba, chỗ nào không hiểu thì hỏi anh nhé, anh sẽ dạy cho em!"
Tống Tiểu Tuệ cười tươi bảo: "Còn có em nữa, anh ba, em cũng có thể dạy anh mà."
Tống Đại Trí cũng ngại ngùng giơ tay, chớp mắt nói: "Em nữa, em cũng có thể giúp anh ba-"
Nhìn sự cổ vũ và hỗ trợ từ chị và các anh chị em, Tống Võ Lược xúc động: "Được, sau này có gì không hiểu em sẽ hỏi mọi người, nhưng mọi người đừng từ chối dạy em nhé!"
Tống Lan và các em liền đồng thanh: "Không từ chối, sẽ dạy đến khi em(anh) biết mới thôi."
Sau khi hoàn thành bài tập, cả nhà quay về và thấy chị Kim đã chuẩn bị sẵn bữa sáng thịnh soạn gồm cháo thịt băm trứng bắc thảo, bánh bao tôm chiên, bánh củ cải, mì xào ba sợi, và mỗi người một ly sữa ngọt.
Khi họ đang ăn sáng thì Diệp Tĩnh Viễn đến đón Tống Lan.
Nhìn thấy anh, cô liền hỏi: "A Viễn, anh ăn sáng chưa?"
Diệp Tĩnh Viễn trả lời: "Anh ăn rồi."
Cả năm đứa cùng nhau reo lên: "Em chào anh rể!"
Nghe tiếng gọi anh rể, Diệp Tĩnh Viễn vui sướng trong lòng: "Chào buổi sáng, các em ăn nhiều vào nhé, để mau lớn!"
Các em đều đồng thanh đáp: "Dạ, chúng em biết rồi ạ."
Ăn sáng xong, Tống Lan tạm biệt các em, cùng Diệp Tĩnh Viễn đến trường Đại học Hồng Kông.
Trên đường đến trường, Tống Lan khẽ hỏi: "A Viễn, anh định khi nào tổ chức họp báo?"
DTV
Diệp Tĩnh Viễn suy nghĩ một chút: "Nếu không có gì bất ngờ, chắc là ngày mai."
Tống Lan lại hỏi: "Có cần em giúp gì không?"
Anh nắm tay cô, cười dịu dàng: "Em chỉ cần cùng anh tham dự buổi họp báo, chia sẻ khoảnh khắc vinh quang ấy cùng anh."