Trọng Sinh Mang Theo Siêu Thị Tỷ Đô

Chương 434



Diệp Kình Quốc cười nói: "Họ không ngại phiền đâu, biết cháu mời, họ vui lắm đấy. Cháu chuẩn bị thêm rượu và thức ăn nhé, tối chúng ta sẽ đến cùng nhau và uống một bữa thỏa thích."

Diệp Tĩnh Viễn vui vẻ đáp: "Được, cháu sẽ chuẩn bị rượu và thức ăn, chờ mọi người tới, tối gặp nhé!"

"Tối gặp!"

Diệp Kình Quốc cúp máy, quay sang nói với đám chuyên gia lớn tuổi: "Xong rồi, cố vấn Diệp đã đồng ý mời các ông, mau về làm việc đi, tan ca rồi chúng ta sẽ cùng lái xe qua đó."

"Được rồi!"

Tại khu ngõ Nam La Cổ, Tống Lan và Diệp Tĩnh Viễn thu dọn xong đồ đạc, sau khi chào hỏi Vương Cương và mọi người, cả hai bước tới một chỗ hẻo lánh, lấy ra chiếc xe tải nhỏ, chất đầy gạo, bột mì và đồ dùng cần thiết, rồi lái xe đến khu ngõ Mạo Nhi.

Khi họ đến nơi, thấy cổng viện mở toang, có người đứng ngoài ngó nghiêng vào trong.

Họ chưa kịp xuống xe thì đã nghe thấy tiếng hét giận dữ từ trong sân vọng ra.

"Mã Tiểu Hải, tao không cần biết mày giờ giỏi giang thế nào, mày vẫn là con tao, có tiền thì phải hiếu kính tao. Nếu mày không đưa tiền, xem tao xử lý mày ra sao!"

Tống Lan khẽ cau mày, là cha đẻ của Mã Tiểu Hải tìm tới đây sao? Hắn ta còn dám đến đòi tiền Mã Tiểu Hải sao?

Hai người nhìn nhau, cả hai lập tức xuống xe.

Tống Lan chưa bước vào cổng viện thì đã nghe Mã Tiểu Hải hét lên với cha mình: "Tôi nói rồi, tôi không có tiền. Bây giờ cái viện này là của viện trưởng, đồ ăn, đồ mặc của chúng tôi đều là viện trưởng cho, việc học cũng là viện trưởng chu cấp. Ông nói ông là cha chúng tôi, vậy ông đã làm gì cho chúng tôi chưa?"

"Ông đánh, mắng ba anh em chúng tôi, không cho ăn, không cho mặc. Khi em gái ốm, ông còn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà. Nếu không có viện trưởng tốt bụng cứu giúp, anh em chúng tôi đã c.h.ế.t rồi! Giờ ông còn mặt mũi đến đòi tiền, thật không biết xấu hổ!"

Mã Tiểu Hải vừa nói xong, gương mặt của cha cậu ta hết xanh rồi đỏ, trong cơn tức giận và xấu hổ, hắn ta ngay lập tức giơ tay lên, tát thẳng vào mặt cậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày, thằng nhãi con! Mày là con tao, tao muốn đ.á.n.h thì đánh, muốn mắng thì mắng, muốn làm gì mày, mày cũng phải chịu đựng ngoan ngoãn!"

Hai anh em Củng đứng bên cạnh lập tức bước lên, giữ tay cha của Mã Tiểu Hải lại, giọng lạnh lùng khuyên nhủ: "Đồng chí Mã, có gì thì nói chuyện tử tế, đừng động tay động chân, nếu không tôi sẽ phải mời ông ra ngoài."

Cha của Mã Tiểu Hải nhìn hai anh em Củng gia cao lớn, mạnh mẽ, hừ lạnh nói: "Tôi nói chuyện với con tôi, liên quan gì đến các người mà xen vào."

Củng Thắng Lợi khẽ cười nhạt: "Nếu ông làm ồn ngoài đường thì tùy ông, nhưng đây là địa bàn của trại mồ côi chúng tôi, không phải nơi ông muốn làm gì thì làm. Ông đi ngay đi, không thì tôi báo công an đó!"

Cha của Mã Tiểu Hải nghe thấy từ "báo công an" thì chột dạ, nói nhanh: "Được, được, tôi không đ.á.n.h nữa, tôi sẽ nói chuyện tử tế."

Hắn ta lại nhìn Mã Tiểu Hải với gương mặt giận dữ, giọng điệu đầy vẻ khuyên nhủ: "Tiểu Hải, con là con trưởng nhà họ Mã, giờ con ăn uống no đủ, chẳng lẽ không nên quan tâm đến cha mẹ và các em sao?"

Sau khi cưới vợ kế, cha của Mã Tiểu Hải đã sinh thêm một con trai và một con gái trong những năm qua.

Mã Tiểu Hải vẫn lạnh giọng nói: "Tôi đã nói rồi, tất cả những gì tôi có đều là do viện trưởng cho, tôi không có một xu nào."

Cha của Mã Tiểu Hải trừng mắt, ghé sát tai cậu ta, giọng rít lên đầy đe dọa: "Nhưng tao nghe nói, mày thường xuyên đem đồ đi bán kiếm tiền. Thằng nhãi con, nếu mày không đưa tiền, tao sẽ đi tố cáo mày!"

Đôi mắt Mã Tiểu Hải đỏ hoe: "Ông thật sự là cha tôi sao? Tôi thật sự là con ruột của ông sao?"

DTV

Cha của cậu ta còn tự mãn nói: "Dĩ nhiên mày là con ruột của tao, thế nào, suy nghĩ kỹ chưa? Có định đưa tiền không?"

Mã Tiểu Hải phun một tiếng khinh bỉ: "Ông nằm mơ!"

Sau đó, cậu ta quay sang nói với anh em Củng: "Anh cả Củng, anh hai Củng, làm phiền các anh mời đồng chí Mã ra ngoài giúp em. Nếu ông ta không chịu đi, các anh báo công an giúp em, nói có người đến trại mồ côi gây rối, để công an bắt ông ta đi!"

Cha của Mã Tiểu Hải vừa nghe thấy vậy liền c.h.ử.i rủa: "Thằng nhãi con này, tao là cha mày, mày dám đối xử với tao như vậy, mày đúng là đồ vô ơn, đồ con bất hiếu! Làm vậy sẽ bị trời đ.á.n.h đó!"