Trọng Sinh Mang Theo Siêu Thị Tỷ Đô

Chương 437



Tống Lan mở ra xem, bên trong hộp gấm đỏ là một đôi hoa tai hình giọt nước lớn, bằng đá thạch anh tím loại băng.

Cô trầm trồ khen ngợi: "Đẹp quá! Chỉ là quá quý giá rồi."

Chu Mẫn nhẹ nhàng cười: "Có gì mà quý giá đâu, bà còn đi hỏi người ta, họ nói đôi hoa tai này nếu đem bán bây giờ, họ trả được mười đồng là cùng."

Tống Lan biết Chu Mẫn nói thật.

Trên chợ đen, người ta thường mua được những chiếc nhẫn đá quý hay đôi hoa tai như thế này với giá vài đồng, mười đồng có thể mua được một sợi dây chuyền đẹp. Những chuyện như vậy không hiếm gặp.

Cô từng nhận được không ít những món trang sức với giá rẻ đến kinh ngạc từ các giao dịch với ba ông trùm chợ đen là Hoắc Tự Ninh, Trình Đông và Thôi Diệc Thành.

Đây cũng là lý do tại sao Tống Lan luôn dặn dò họ thu thập các cổ vật, trang sức đá quý, tranh chữ từ chợ đen.

Nghe bà Chu nói vậy, Tống Lan cũng cười nói: "Vậy cháu xin nhận ạ!"

Chu Mẫn cười gật đầu: "Cầm lấy đi, so với chiếc điện thoại cháu tặng chúng ta, món này chẳng là gì cả, bà còn thấy ngại khi tặng ấy chứ."

Tống Lan mỉm cười: "Những món đồ cổ này, giờ thì chưa đáng giá, nhưng vài chục năm sau, biết đâu sẽ có giá trị lớn."

DTV

Chu Mẫn thở dài: "Giờ còn ăn không đủ no, có mấy ai giữ lại những thứ này để chờ lên giá đâu, nhiều người để có cái ăn, mấy năm qua đã bán hết những gì có thể bán."

Tống Lan nghe ra sự lo lắng trong lời nói của bà Chu, mỉm cười trấn an: "Bà Chu, bà yên tâm, cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."

Chu Mẫn lập tức cười: "Đúng vậy, bây giờ ngày nào cũng tốt hơn ngày trước. Có những người trẻ tuổi tài năng như cháu và A Viễn, đất nước chúng ta và cuộc sống của người dân sớm muộn gì cũng sẽ khởi sắc."

"Đúng vậy, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn."

Tống Lan lại đưa cho Chu Mẫn ít kẹo mừng, bánh ngọt, hạt dưa và các món ăn vặt: "Bà Chu, bà ăn chút gì đó lót dạ đi ạ."

Chu Mẫn cũng cười bảo: "Được rồi, nếu cháu bận thì cứ ra ngoài lo liệu, không cần phải ở lại đây với bà đâu."

"Không sao đâu, giờ khách chưa đến mà, hai người là những vị khách đến sớm nhất đấy ạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa nói xong, Tống Lan đã nghe thấy tiếng Vương Cương gọi từ bên ngoài: "Đồng chí Diệp, đồng chí Tống, đồng chí Diệp Kình Quốc và gia đình ông ấy đã đến."

Tống Lan liền nói: "Là chú Diệp và dì La đến rồi, bà Chu, bà cứ ngồi đây, cháu ra đón họ."

Chu Mẫn cũng đứng dậy theo: "Có phải là Tú Tú đến rồi không? Để bà ra ngoài đón cô ấy cùng con."

Chu Mẫn và La Tú Tú có mối quan hệ rất tốt, dù một người hơn ba mươi tuổi, người kia hơn năm mươi, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tình cảm giữa họ.

Đặc biệt sau khi hai nhà kết thân, tình cảm giữa họ càng thêm gắn bó, mối quan hệ giữa hai gia đình Phong và Diệp cũng trở nên khăng khít hơn.

Sau khi Diệp Kình Quốc đưa vợ là La Tú Tú và hai con trai Diệp Trọng Dương, Diệp Vệ Dương đến nơi, liền nói với Diệp Tĩnh Viễn và Tống Lan: "A Viễn, A Lan, chú về đón mấy chuyên gia từ viện nghiên cứu qua đây, hai đứa cứ ngồi tiếp khách trước đi."

Diệp Tĩnh Viễn cười gật đầu: "Vâng, chú Diệp, chú vất vả rồi!"

Nhìn Diệp Kình Quốc vội vàng rời khỏi, anh gọi hai người cha và chú ở kiếp trước của mình: "Trọng Dương, Vệ Dương, vào đây đi, anh có đồ cho hai đứa ăn."

Diệp Trọng Dương năm nay đã mười ba tuổi, là một thiếu niên rạng rỡ và điển trai.

Diệp Vệ Dương mười tuổi, cũng khôi ngô không kém.

Gia đình nhà họ Diệp thực sự có gene tốt, nam thì đẹp trai, nữ thì xinh đẹp.

Diệp Tĩnh Viễn mỗi lần về thăm nhà họ Diệp, đều chơi đùa với hai anh em này, vì vậy, Diệp Trọng Dương và Diệp Vệ Dương rất quý mến anh.

Diệp Trọng Dương còn cười hì hì nói: "Cảm ơn anh trai. Anh trai, chúng em chúc anh và chị Lan hạnh phúc, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử nhé!"

Tống Lan nhìn cảnh này, nhớ lại Diệp Trọng Dương của kiếp trước, không khỏi cảm thán trong lòng.

Ai có thể ngờ rằng sau khi Diệp Tĩnh Viễn tái sinh, anh lại lớn tuổi hơn cả cha mình, và bậc vai cũng trở thành ngang hàng với cha mình. Đúng là cuộc đời như một vở kịch, mà kịch cũng như cuộc đời!

Tống Lan vừa suy nghĩ vừa niềm nở mời La Tú Tú: "Dì La, mời dì ngồi ạ!"