Trọng Sinh Mang Theo Siêu Thị Tỷ Đô

Chương 440



Cô còn mua cho chúng cầu lông, bóng bàn, bóng rổ, bóng đá, dây nhảy... để chúng rèn luyện sức khỏe khi rảnh rỗi.

Thấy văn phòng phẩm và truyện tranh nhỏ, Tống Lan mua cho mỗi đứa một bộ dụng cụ học tập và truyện, cùng một số đồ chơi trí tuệ.

Cuối cùng, mỗi đứa trẻ đều tay xách đầy đồ, vừa đi vừa cười vui vẻ, hân hoan trở về.

Sau khi trở về, Tống Lan lấy bánh bao đông lạnh từ thương khố ra luộc, rồi lấy thêm sốt thịt bò, sốt ớt để cả nhóm ăn kèm với bánh bao.

Mọi người ăn uống no nê xong, cô bảo họ đi tắm và nghỉ ngơi sớm.

Hôm nay dẫn lũ trẻ đi chơi cả ngày, Tống Lan cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng vào thương khố để nghỉ ngơi.

Diệp Tĩnh Viễn nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của cô, cảm thấy xót xa, bảo cô nằm trên ghế sofa để anh giúp thư giãn cơ bắp.

Có người tình nguyện chăm sóc, Tống Lan vui vẻ đồng ý và nhanh chóng nằm xuống.

Diệp Tĩnh Viễn vận hành tâm pháp, vừa ấn các huyệt đạo ở chân cô, vừa truyền linh lực vào cơ thể cô.

Đôi chân vốn có chút mỏi nhức của Tống Lan được linh lực thấm vào, lập tức hết đau và cảm giác khó chịu cũng tan biến.

Lực tay ấn huyệt của Diệp Tĩnh Viễn rất vừa phải, Tống Lan cảm thấy thoải mái, cơ thể và tâm trí đều thả lỏng, nhắm mắt lại và tận hưởng sự phục vụ của anh.

Không biết từ lúc nào, Tống Lan đã thiếp đi.

Diệp Tĩnh Viễn nhìn người vợ yêu đang yên bình ngủ say, khóe môi khẽ nhếch lên nở một nụ cười.

Anh không đ.á.n.h thức cô, mà ở bên cạnh, để cô ngủ say thêm.

Anh cầm một quyển sách, lặng lẽ đọc, thỉnh thoảng lại nhìn, thấy cô vẫn ngủ say, anh tiếp tục đọc sách.

Đêm dần buông xuống.

Tinh thần của Diệp Tĩnh Viễn vẫn rất tỉnh táo.

Từ khi tiếp nhận nguồn sức mạnh tinh thần và kiến thức vượt trội của người ngoài hành tinh, anh có thể không ngủ một tuần mà không sao cả.

Diệp Tĩnh Viễn chợt cau mày.

Theo lý mà nói, Tống Lan cũng là một tu sĩ, dù có chạy cả ngày bên ngoài, cô cũng không thể mệt mỏi như vậy.

Cô có bị ốm không?

Nghĩ đến khả năng này, trái tim Diệp Tĩnh Viễn liền thắt lại.

Anh vội vàng phóng tinh thần lực ra, từ từ kiểm tra từng chút một cơ thể Tống Lan từ đầu đến chân.

Sau khi kiểm tra hết, anh không phát hiện điều gì bất thường, ngược lại cơ thể cô còn rất khỏe mạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi Diệp Tĩnh Viễn cảm thấy bối rối, tinh thần lực của anh bỗng dừng lại ở bụng của Tống Lan.

Khi nhìn thấy bào thai nhỏ bé trong bụng cô, đôi mắt Diệp Tĩnh Viễn mở to không dám tin.

Trong khoảnh khắc đó, anh quên cả thở.

Trái tim cũng thắt lại.

Anh có nhìn nhầm không?

Diệp Tĩnh Viễn cẩn thận kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, xác nhận hết lần này đến lần khác, cuối cùng chắc chắn rằng Tống Lan đã mang thai!

Trời ơi! Anh sắp được làm cha sao?

Niềm vui tràn ngập trái tim Diệp Tĩnh Viễn, suýt nữa anh nhảy cẫng lên vì hạnh phúc.

Anh đúng là mạnh mẽ thật sao?

Nhanh như vậy đã khiến Tống Lan mang thai?

Chẳng lẽ ngay từ đêm động phòng đầu tiên, cô đã m.a.n.g t.h.a.i rồi?

Nếu không phải nhờ có tinh thần lực mạnh mẽ, anh cũng sẽ không phát hiện ra cô đã m.a.n.g t.h.a.i nhanh như vậy.

Anh thật quá tuyệt vời!

Anh quá hạnh phúc, thực sự quá hạnh phúc!

Diệp Tĩnh Viễn rất muốn đ.á.n.h thức Tống Lan, muốn cùng cô chia sẻ tin vui khiến họ cảm thấy vô cùng hạnh phúc này.

Nhưng nhìn thấy cô ngủ say, ngủ ngon lành như vậy, anh lại không nỡ đ.á.n.h thức, muốn để cô ngủ thêm một chút, để cơ thể và tinh thần được phục hồi hoàn toàn.

Diệp Tĩnh Viễn ngồi xổm xuống trước mặt Tống Lan, ngây ngô nhìn cô và cười một cách ngớ ngẩn, bắt đầu tưởng tượng về hình dáng của đứa con họ, sẽ đáng yêu thế nào, và gia đình họ sẽ hạnh phúc và vui vẻ ra sao...

Đang ngủ say, Tống Lan cảm thấy có một ánh nhìn chăm chú, mãnh liệt, khiến cô giật mình tỉnh dậy.

DTV

Mở mắt ra, điều cô nhìn thấy chính là gương mặt đầy niềm hạnh phúc và nụ cười ngốc nghếch của Diệp Tĩnh Viễn.

Tống Lan có chút không thể nhìn thẳng vào vẻ ngốc nghếch đó, thật quá phá vỡ hình tượng thiên tài của anh!

Một lúc sau, Diệp Tĩnh Viễn mới nhận ra Tống Lan đã thức dậy, đang nhìn anh với vẻ mặt như muốn cười mà không cười.

Diệp Tĩnh Viễn cảm thấy mặt nóng bừng.

Ngay sau đó, anh ôm chầm lấy Tống Lan, hôn cô thật mạnh và nghiêm túc nói: "Lan Lan, anh có một tin vô cùng tốt muốn báo cho em!"