Trước khi đến viện nghiên cứu, Diệp Tĩnh Viễn lại dặn dò lũ trẻ trong nhà không được làm ồn, không được quấy rầy Tống Lan nghỉ ngơi.
Lũ trẻ rất quan tâm đến Tống Lan, khi nghe anh nói rằng cô không khỏe, chúng liền nhỏ giọng cam đoan: "Anh Viễn, chúng em sẽ không làm ồn đâu, anh yên tâm nhé!"
Diệp Tĩnh Viễn thấy lũ trẻ hiểu chuyện như vậy, trong lòng cũng yên tâm phần nào. Sau khi dặn dò thêm vài câu với Mã Tiểu Hải, anh cùng Diệp Kình Quốc đến viện nghiên cứu.
Khi Tống Lan tỉnh giấc, đã là chín giờ sáng.
Dù ngủ nhiều như vậy, cô vẫn cảm thấy buồn ngủ, toàn thân rã rời, không muốn dậy mà chỉ muốn tiếp tục ngủ.
Tống Lan nằm lì trên giường đến tận mười giờ. Cô nghe thấy tiếng Mã Tiểu Hải bên ngoài.
Cậu ta đang nói nhỏ với Diệp Trọng Dương: "Trọng Dương, sao chị Lan vẫn chưa dậy nhỉ? Không phải là ngất đi rồi chứ?"
Diệp Trọng Dương giật mình, lập tức lắc đầu: "Không đâu, không đâu, đừng dọa tớ, chị Lan không sao đâu."
"Hay là chúng ta gõ cửa hỏi xem? Xem chị Lan đã dậy chưa?"
"Được, gõ cửa hỏi cũng tốt, nếu không có chuyện gì thì cũng yên tâm hơn."
Tống Lan nghe được sự lo lắng trong lời nói của hai thiếu niên, không khỏi mỉm cười, liền lên tiếng gọi họ: "Tiểu Hải, Trọng Dương, chị dậy rồi đây. Các em chờ ngoài đó một chút, chị thay đồ xong sẽ ra ngay."
Hai cậu bé, từ lo lắng tràn ngập, vừa nghe thấy tiếng của cô liền mừng rỡ: "Dạ, chị Lan, chúng em chờ chị ngoài này."
Tống Lan thay một bộ đồ thể thao thoải mái, rồi ra ngoài đ.á.n.h răng, rửa mặt.
Cô nhìn hai đứa trẻ đang đứng đó với vẻ mặt đầy lo âu, dịu dàng hỏi: "Hai em làm sao vậy? Nhìn chị với vẻ lo lắng như thế, cứ như chị bị sao ấy?"
Mã Tiểu Hải vội vàng hỏi: "Chị Lan, chị không sao chứ? Giờ chị thấy đỡ hơn chưa?"
Tống Lan chớp mắt: "Các em nghe ai nói chị không khỏe? Là anh Viễn nói phải không?"
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đúng vậy, sáng nay anh Viễn nói với chúng em rằng chị không khỏe, không chăm sóc chúng em được nữa, bảo chúng em về nhà. Chúng em nói với anh ấy rằng chúng em có thể chăm sóc chị, còn hứa không làm ồn, anh ấy mới đồng ý để chúng em ở lại."
Tống Lan cười bất đắc dĩ: "Anh ấy lo lắng quá rồi. Chị không sao, chỉ là hơi mệt, thấy người rã rời, chỉ muốn ngủ thôi."
Mã Tiểu Hải khẽ nhíu mày, đề nghị: "Chị ơi, hay là chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút nhé?"
Diệp Trọng Dương cũng gật đầu phụ họa: "Đúng đó, chị Lan, mẹ em thường nói rằng bệnh phải khám từ sớm, dù không có gì thì kiểm tra cũng giúp mình yên tâm hơn, đúng không ạ?"
Tống Lan nhìn hai cậu thiếu niên với vẻ mặt lo lắng khuyên nhủ, trong lòng cảm thấy ấm áp, không kìm được mà mỉm cười nói: "Chị thật sự không sao đâu, có lẽ chỉ là dạo gần đây mệt quá, chị nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi."
Mã Tiểu Hải nhìn cô, xác nhận lại lần nữa: "Chị, chị thật sự không sao chứ?"
Tống Lan chắc chắn gật đầu: "Chị thật sự không sao! Các em đừng lo lắng nữa."
Mã Tiểu Hải và Diệp Trọng Dương lại nhìn kỹ sắc mặt của Tống Lan, xác nhận rằng sắc mặt cô vẫn khá bình thường, không hề nhợt nhạt, chỉ có vẻ hơi uể oải, thiếu đi nét tinh anh và lanh lợi thường ngày, khí chất trên người cô dường như trở nên mềm mại và ấm áp hơn.
Mã Tiểu Hải lại hỏi: "Chị Lan, vậy chị có đói bụng không? Muốn ăn gì không? Để em làm cho chị!"
Tống Lan nhìn thời gian, đã hơn mười giờ rồi, liền nói với Mã Tiểu Hải: "Không cần làm đâu, chị uống một ly sữa, ăn vài miếng bánh là được, chờ đến trưa hãy ăn cơm. Các em muốn ăn gì cho bữa trưa? Chị sẽ nấu cho."
Mã Tiểu Hải nghe vậy, vội vàng xua tay: "Không cần, không cần đâu, chị, từ hôm nay trở đi, tất cả bữa ăn đều do chúng em làm, chị chỉ cần đợi ăn là được. Nếu để chị phải làm, anh Viễn chắc chắn sẽ không tha cho chúng em."
Diệp Trọng Dương cũng gật đầu mạnh mẽ: "Đúng đúng, anh Viễn đã nói rồi, nếu phát hiện chị vì chúng em mà mệt thì sẽ bắt chúng em về nhà ngay."
Tống Lan có chút bất đắc dĩ: "Chị thật sự không sao, là anh Viễn quá lo lắng thôi."
Mã Tiểu Hải lại nghiêm túc nói: "Chị Lan, chúng em cũng rất lo cho chị, chúng em không muốn chị gặp bất kỳ chuyện gì, chị nhất định phải giữ sức khỏe tốt, đừng làm chúng em lo lắng."
Diệp Trọng Dương cũng gật đầu theo.