Phong Tiếu Vân lắc đầu, cười khổ: "Thôi được rồi, chú sẽ giúp cháu giải quyết việc này.
Tối nay khi đến đón, chú sẽ mang giấy thông hành qua. Nhưng chuyện này quá gấp, không thể làm được giấy thông hành qua lại như của cháu mà chỉ có thể làm giấy tạm thời để xuất cảnh thôi."
Tống Lan cảm kích nói: "Chỉ cần ra khỏi đây là được, cảm ơn chú Phong, cảm ơn chú."
Cô cũng tự nhủ mình thật sự đã làm phiền Phong Tiếu Vân nhiều lần. Ban đầu là việc cô qua Hồng Kông, sau đó là việc của các em cô, giờ lại đến Phương Huệ. Phong Tiếu Vân đã giúp cô nhiều lần.
Mặc dù hắn ta giúp đỡ phần lớn là vì nể mặt Diệp Tĩnh Viễn và mong muốn có được công nghệ từ anh, hy vọng cô sẽ nói đỡ lời, nhưng dù sao cũng đã giúp, ân tình này cô cần ghi nhớ.
Vì vậy, mỗi khi Diệp Tĩnh Viễn nghiên cứu ra sản phẩm mới, anh và Tống Lan luôn gửi cho Phong Tiếu Vân một bản để cảm ơn sự hỗ trợ mà hắn ta đã dành cho họ.
Khoảng hai tiếng sau, Phương Huệ mới từ trên lầu đi xuống.
Tống Lan nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của chị ta, không kìm được cảm thấy xót xa cho người phụ nữ đầy sóng gió này.
"Chị Phương, chị viết xong thư rồi chứ?"
"Viết xong rồi, khi chúng ta đi, chị sẽ nhờ Giám đốc Triệu chuyển thư này cho Tống Lai."
Không thể trực tiếp nói chuyện, không thể đối mặt để chia tay, Phương Huệ vẫn thấy tiếc nuối trong lòng.
DTV
Cứ như vậy thôi!
Tống Lan thấy tâm trạng của Phương Huệ không tốt, liền muốn chuyển sự chú ý của chị ta, cố ý nói: "Chị Phương, chúng ta đi nấu ăn đi? Nhà mình còn đủ đồ chứ?"
"Có, thịt khô và xúc xích đều còn, chỉ là hết rau xanh rồi. Hay để chị đi mua ít rau nhé?"
"Không cần đâu, chỉ một bữa này thôi, chúng ta ăn tạm cũng được, về đến Hồng Kông, muốn ăn gì cũng có."
Ánh mắt Phương Huệ lóe lên chút hoài niệm, mang theo sự cảm thán: "Hồng Kông, trong lòng rất nhiều người, là nơi như thiên đường.
Ngày xưa, bọn chị đã liều mạng để đến được Hồng Kông, nhưng rồi từng người một gục ngã trên đường, không biết hai người còn lại có sống sót không.
Chị là người may mắn nhất, gặp được em, rồi vòng vo lại vẫn phải đến Hồng Kông, đúng là số phận trêu ngươi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Lan cười,"Hồng Kông cũng không phải là nơi hoàn toàn tốt đẹp. Nó có ưu điểm và nhược điểm của nó. Nhưng dù sao đi nữa, Hồng Kông hiện tại khá tự do, phát triển nhanh. Làm ăn buôn bán ở đó kiếm tiền rất tốt."
Phương Huệ gật đầu, rồi hỏi: "A Lan, vậy chị qua đó rồi, sẽ làm gì đây?"
Tống Lan mỉm cười: "Tìm việc gì để làm thì dễ thôi. Công ty Viễn Lan của A Viễn và em có rất nhiều trung tâm thương mại, nhà máy và công ty bất động sản.
Chỉ cần chị có năng lực, muốn làm gì em đều ủng hộ. Chị Phương, đừng lúc nào cũng hỏi em, chị cũng nên hỏi chính mình xem chị thích làm gì. Dù là công việc hay cuộc sống, em mong chị sẽ được hạnh phúc và vui vẻ!"
Mấy câu nói cuối cùng của Tống Lan suýt nữa làm Phương Huệ rơi nước mắt.
Người như Tống Lan, chị ta thật sự sẵn sàng dâng cả mạng sống cho cô ấy.
Dù không phải chị em ruột thịt, nhưng Tống Lan đối xử với chị ta còn tốt hơn cả gấp ngàn lần.
Phương Huệ thầm hứa trong lòng rằng mình cũng sẽ đối xử tốt với Tống Lan, dùng tất cả nỗ lực để đáp lại lòng tốt mà cô dành cho mình.
Chỉ có như vậy, chị ta mới không cảm thấy có lỗi với sự giúp đỡ của Tống Lan.
Phương Huệ nở một nụ cười rạng rỡ, giọng kiên định: "A Lan, yên tâm đi, chị sẽ sống thật hạnh phúc và vui vẻ. Chị sẽ dốc hết sức để làm việc thật tốt, tuyệt đối không phụ lòng em."
Tống Lan mỉm cười gật đầu: "Tốt, em sẽ chờ xem."
Hai người cùng vào bếp, lấy một miếng thịt khô, ba cây xúc xích và vài quả trứng để làm các món thịt khô xào đậu đen, xúc xích hấp và trứng chiên.
Sau khi nấu xong, Tống Lan gọi Diệp Tĩnh Viễn xuống ăn tối.
Dù món ăn khá đơn giản nhưng đều là những món rất đưa cơm, ba người ngồi ăn cùng với cơm trắng, ai nấy đều ăn rất ngon miệng.
Ăn xong, Phương Huệ bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Chị ta đã sống ở đây hơn hai, ba năm, nhìn thì không nhiều đồ lắm nhưng khi thu dọn lại, cũng chất đầy ba thùng lớn.
Trong đó có một thùng chứa toàn bộ sách mà chị ta đã tìm được từ trạm phế liệu hoặc mua từ hiệu sách để học tập.
Khi Tống Lan lên hỏi đã thu dọn xong chưa, Phương Huệ gật đầu.