Diệp Tĩnh Viễn khéo léo từ chối: "Xin lỗi, lịch tuần sau của tôi đã được sắp xếp rồi, tạm thời không rảnh."
"Thế còn tuần sau nữa?"
"Tuần sau nữa, để đến lúc đó tôi xem lại lịch, nếu có thời gian, tôi sẽ liên lạc với anh, được chứ?"
Khi Diệp Tĩnh Viễn bắt đầu cảm thấy hơi bực vì bị những người này dây dưa, thì cuối cùng đồng hồ đã điểm đúng 12 giờ, giờ bắt đầu tiệc đầy tháng chính thức đã đến.
Là cha của các bé, Diệp Tĩnh Viễn cần phải lên sân khấu phát biểu.
Anh tìm đến Tống Lan, lúc này cũng đang bị các quý bà vây quanh, nhẹ nhàng nắm tay cô, cùng bước lên sân khấu.
Nhìn thấy Diệp Tĩnh Viễn nâng niu chăm sóc Tống Lan, các phụ nữ bên dưới không khỏi vừa ghen tị vừa chua xót.
"Cô gái đại lục này thật là số tốt!"
"Đúng vậy! Một con chim sẻ biến thành phượng hoàng, chúng ta sao không có được cái số đó nhỉ?"
"Còn không phải vì cô không xinh đẹp bằng người ta sao? Cô không nghe đám đàn ông nói gì à? Nếu vợ mình đẹp như thiếu phu nhân nhà họ Diệp, họ cũng sẵn sàng làm nô lệ cho vợ như Diệp thiếu thôi."
"Mấy gã đàn ông này thật nông cạn, chỉ biết nhìn cái đẹp bên ngoài, chẳng hề để tâm đến vẻ đẹp bên trong của người khác."
"Đàn ông là vậy mà! Chỉ cần công phu giỏi là được rồi."
Những lời chua chát của các quý bà này, họ nghĩ rằng mình đã hạ giọng, nhưng thực ra từng chữ đều lọt vào tai Diệp Tĩnh Viễn và Tống Lan, nhờ vào năm giác quan nhạy bén sau khi tu luyện của họ.
Diệp Tĩnh Viễn nghe xong, lập tức cảm thấy bực bội.
Khi khí chất quanh anh bắt đầu thay đổi, Tống Lan nhanh chóng siết nhẹ tay anh và khẽ nói: "A Viễn, hôm nay là ngày vui đầy tháng của con, mọi chuyện cứ để xong tiệc rồi tính."
Diệp Tĩnh Viễn thu lại sát khí đáng sợ, chỉ lạnh lùng liếc nhìn đám phụ nữ nói xấu kia một cái, tạm quyết định để sau sẽ xử lý họ.
Anh hắng giọng rồi đối diện với micro, bắt đầu phát biểu:
"Kính thưa quý vị khách quý, các vị trưởng bối và bạn bè thân hữu,
Xin chào tất cả mọi người! Tôi chân thành cảm ơn các vị đã dành thời gian quý báu để tham dự tiệc đầy tháng của con trai và con gái tôi.
Tôi cũng đặc biệt biết ơn cha mẹ tôi, vì họ đã vất vả nuôi dưỡng tôi nên người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Và đặc biệt cảm ơn vợ tôi, người đã sinh cho tôi hai thiên thần nhỏ vô cùng đáng yêu và thông minh.
Cha mẹ tôi, vợ tôi và các con đã mang đến cho tôi niềm vui và hạnh phúc không gì sánh được.
Tôi và vợ tôi chân thành hy vọng rằng hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi.
Nhân dịp này, tôi và vợ cũng gửi lời chúc phúc đến tất cả bạn bè, người thân tham dự tiệc đầy tháng hôm nay, chúc gia đình các vị luôn hạnh phúc và viên mãn.
Sau khi Diệp Tĩnh Viễn nói xong, anh nắm tay Tống Lan cùng cúi chào thật sâu trước tất cả mọi người phía dưới sân khấu.
Mọi người bên dưới cũng nhiệt liệt vỗ tay.
Tiếp theo, hai người bế hai đứa bé đáng yêu ra, để các vị khách có thể chiêm ngưỡng.
Khi nhìn thấy hai đứa bé với khuôn mặt tinh xảo, đáng yêu như búp bê, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc, liên tục khen ngợi.
"Trời ơi, hai bé này thật quá đáng yêu!"
DTV
"Hai đứa trẻ này cứ như kim đồng ngọc nữ giáng trần, đẹp đẽ vô cùng."
"Nhìn là biết sau này sẽ là những đứa trẻ có phúc khí."
"Đẹp như thế này, lớn lên nhất định sẽ khiến không biết bao nhiêu người mê mẩn."
Nhiều vị khách sau khi ngắm hai bé Dương Dương và Hiểu Hiểu đều nói ước gì có thể bế hai bảo bối xinh đẹp này về nhà mình nuôi.
Lại có không ít người thở dài trong lòng, rằng tại sao hai đứa bé xinh xắn này lại không phải là con của họ? Còn con họ sao lại không đáng yêu như vậy?
Dù cha mẹ không chê con mình xấu, nhưng không có so sánh thì chẳng có tổn thương. Nhìn lại mới thấy tiếc nuối, những đứa trẻ đáng yêu luôn là con nhà người khác!
Nhưng chuyện này thì trách ai được đây?
Cũng chỉ trách rằng cha mẹ không có gen tốt, nên mới sinh ra những đứa bé không nổi bật như vậy.
Nếu Tống Lan biết rằng hai bảo bối nhà mình vừa xuất hiện đã khiến nhiều bậc phụ huynh cùng con cái ghen tị như vậy, chắc hẳn cô sẽ không nhịn được mà cười.
Là bậc cha mẹ, hai bé đúng là đã làm vẻ vang cho họ, nghe từng lời khen nối tiếp nhau, nụ cười trên mặt Tống Lan và Diệp Tĩnh Viễn chưa từng tắt.