Lăng Thư tức đến phát điên, nghiến răng: "Hứa Mỹ Tình, tốt nhất là cô ngoan ngoãn một chút, đừng phá hỏng lễ cưới của tôi, nếu không, tôi sẽ cắt đứt quan hệ họ hàng với cô!"
Hứa Mỹ Tình cũng tức giận không kém, bật lại ngay: "Không làm thì không làm, chị nghĩ tôi thèm làm họ hàng của chị chắc!"
Lăng Thư cười lạnh một tiếng: "Cô không thèm thì đi ngay bây giờ đi! Chẳng ai giữ cô lại cả!"
Lời nói của Lăng Thư như một cú đ.ấ.m thẳng vào lòng Hứa Mỹ Tình, khiến cô ta bật khóc nức nở, chạy về phía cha mẹ mình: "Cha, mẹ, chị họ ức h.i.ế.p con!"
Cha mẹ của Hứa Mỹ Tình nghe thấy vậy lập tức tiến về phía Lăng Thư.
DTV
Cậu của Lăng Thư, Hứa Đại Vũ, không phân biệt trắng đen đã lớn tiếng trách mắng: "Lăng Thư, cháu làm gì vậy? Chúng ta đến đây dự đám cưới của cháu, đây là cách cháu đối đãi khách mời sao?"
Lăng Thư trong lòng tức giận, chỉ muốn đuổi cả gia đình này đi.
Nhưng vì đây là lễ cưới của mình, họ lại là bề trên, cô ta đành kìm nén cảm xúc, cố gắng giải thích với cậu: "Cậu à, là Mỹ Tình tự ý chạy đến tỏ vẻ thân thiết với tiên sinh Diệp. Tiên sinh Diệp và Diệp phu nhân không vui, cháu sợ Mỹ Tình đắc tội với họ nên mới kéo em ấy đi, nhưng em ấy lại cho rằng cháu ức h.i.ế.p em."
Nghe thấy thế, Hứa Đại Vũ lại sáng mắt: "Tiên sinh Diệp có mặt ở đây à? Ở đâu vậy? Lăng Thư, mau dẫn cậu đến gặp ngài ấy, cơ hội tốt thế này, cháu lại không biết giúp cậu à?"
Hứa Đại Vũ hoàn toàn không thấy hành động của con gái mình là sai. Ngay cả hắn ta khi nghe nói tiên sinh Diệp ở đây cũng muốn nhân cơ hội này mà kết giao.
Lăng Thư cảm thấy mình sắp phát điên với gia đình này!
Họ sao không hiểu được rằng người ta rõ ràng không muốn tiếp xúc, còn cố chấp chạy tới, chẳng phải tự tìm rắc rối sao?
Ngay khi Lăng Thư cảm thấy khó xử không biết phải làm sao, giọng nói dịu dàng của Tống Lan vang lên bên tai: "Lăng Thư, có chuyện gì thế? Có cần giúp không?"
Thực ra, Tống Lan và Diệp Tĩnh Viễn đã chứng kiến cuộc trò chuyện của Lăng Thư và gia đình cô ta từ đầu đến cuối.
Cô bước đến giúp đỡ vì không muốn Lăng Thư phải bực bội trong ngày vui của mình.
Lăng Thư nhìn Tống Lan với vẻ áy náy: "Chủ tịch, tôi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Lan nhẹ nhàng vỗ vai cô ta, hạ giọng nói,"Lăng Thư, hôm nay là ngày trọng đại của cô và A Phong, nên vui vẻ lên, đừng để mấy chuyện vặt vãnh làm mất vui, không đáng đâu! Mau cùng A Phong đón khách đi, chỗ này cứ để tôi và A Viễn lo. Mau đi đi!"
Tống Lan đẩy nhẹ Lăng Thư về phía Hình Quốc Phong, người đang bận rộn bàn bạc với người dẫn chương trình, rồi cô cười bảo Hình Quốc Phong: "A Phong, đừng chỉ bận việc, nhớ chăm sóc cho Lăng Thư nữa nhé!"
Thấy mắt Lăng Thư hơi đỏ, Hình Quốc Phong lập tức lo lắng hỏi: "A Thư, sao vậy? Có chuyện gì à?"
Lăng Thư ngại ngùng không muốn kể cho Hình Quốc Phong nghe những chuyện xấu hổ của người thân, cô ta chỉ mỉm cười: "Không sao đâu, không sao đâu, có khách đến kìa, chúng ta mau ra đón khách thôi!"
Hình Quốc Phong quay sang nhìn Tống Lan.
Cô cũng mỉm cười lắc đầu: "Không có chuyện gì đâu, đừng lo, mau đi tiếp khách đi!"
Nghe cả Tống Lan cũng nói vậy, Hình Quốc Phong tuy trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc, nhưng cũng biết lúc này không phải là lúc để truy hỏi, nếu có chuyện, Lăng Thư sẽ nói với mình sau.
Khi thấy hai người đi ra cửa, Tống Lan mới quay lại bên cạnh Diệp Tĩnh Viễn.
Cô nhìn thấy Hứa Đại Vũ và Hứa Mỹ Tình đang vây quanh Diệp Tĩnh Viễn, ríu rít nói chuyện như hai con quạ, khiến anh sắp phát bực.
Khi thấy Tống Lan quay lại, anh không nhịn được hỏi: "Bà xã, sao em lại bỏ anh ở đây một mình?"
Tống Lan lườm anh một cái: "Anh ngốc à? Thấy em đi, sao không đi theo chứ? Aiya, chân em hơi đau, A Viễn, còn đứng đó làm gì, mau đi cùng em ngồi nghỉ một lát đi."
Từ đầu đến cuối, Tống Lan không hề nhìn đến Hứa Đại Vũ và Hứa Mỹ Tình lấy một lần.
Với cô, những người muốn giành chồng mình chẳng bao giờ nhận được sắc mặt tốt.
Hứa Đại Vũ và Hứa Mỹ Tình trơ mắt nhìn Tống Lan kéo Diệp Tĩnh Viễn rời đi, cả hai tức giận đến mức nhảy dựng.
Hứa Mỹ Tình hậm hực nói: "Người phụ nữ này thật không có giáo dưỡng, chẳng để người khác nói chuyện với tiên sinh Diệp! Đúng là một kẻ ghen tuông ích kỷ!"