Trọng Sinh Mang Theo Siêu Thị Tỷ Đô

Chương 523



"Vâng, tôi lên ngay."

Tống Lan nói xong, vội vàng bước lên lầu.

Vào đến phòng trẻ, cô thấy Diệp Anh Hoa và Đổng Dao cùng hai bảo mẫu đặc biệt đều đang ở đó.

Cha mẹ Diệp mỗi người ôm một đứa trẻ, đi tới đi lui, cố gắng dỗ dành cho chúng ngủ.

Nhưng hai nhóc con chẳng chịu nghe lời, cứ khóc không ngừng, giọng khóc đến khàn cả đi, khiến vợ chồng họ xót ruột không thôi.

Tống Lan nghe Đổng Dao nói: "Lan Lan sao vẫn chưa về vậy? Hay để chị Nga gọi cho Lan Lan đi? Hai đứa nhỏ cứ khóc mãi thế này, không khéo sẽ hỏng giọng mất!"

Tống Lan liền lên tiếng: "Mẹ, con về rồi!"

Đổng Dao nhìn thấy cô về, liền thở phào nhẹ nhõm: "Lan Lan, cuối cùng con cũng về, mau đi rửa tay thay đồ rồi đến ôm bọn trẻ. Hai đứa tìm con cả buổi, sao giờ con mới về?"

Tống Lan nhẹ giọng đáp: "Lúc trên đường về, con gặp chút sự cố nên mới về trễ, xin lỗi mẹ, đã để mẹ và cha phải vất vả rồi."

Đổng Dao khẽ thở dài: "Chúng ta không sao, chỉ là nhìn hai đứa nhỏ khóc như vậy, trong lòng không khỏi thấy xót xa. Đúng rồi, Lan Lan, con nói gặp sự cố, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Con không sao chứ?"

Nghe được sự lo lắng trong lời nói của Đổng Dao, Tống Lan nhẹ nhàng trả lời: "Mẹ, con không sao đâu, chuyện này hơi dài dòng, để con rửa tay thay đồ rồi sẽ kể lại cho mẹ nghe sau."

Đổng Dao liền nói: "Được rồi, con mau đi đi!"

Hai đứa trẻ, vừa thấy Tống Lan vào phòng, liền ngừng khóc ngay, chúng líu ríu gọi mẹ, muốn nhào vào lòng cô.

DTV

Tống Lan dịu dàng hôn nhẹ lên trán các con, rồi dỗ dành: "Dương Dương, Hiểu Hiểu, mẹ đi thay đồ rồi sẽ quay lại ngay nhé. Các con đừng khóc nữa, ngoan ngoãn nhé!"

Thấy mẹ lại sắp rời đi, hai đứa nhỏ cùng giơ tay lên, miệng lí nhí như muốn nói: "Mẹ đừng đi, mẹ đừng đi..."

"Mẹ sẽ quay lại ngay, các con ngoan nhé."

Dứt lời, Tống Lan vội quay về phòng bên cạnh.

Cô vào phòng tắm, rửa tay và mặt, lau sạch toàn thân, rồi thay một bộ đồ mặc ở nhà sạch sẽ, sau đó trở lại phòng trẻ.

Tống Lan mỉm cười nói với cha mẹ Diệp: "cha, mẹ, hai người cứ nghỉ ngơi đi, để con cho các bé bú."

"Được rồi, chúng ta ra ngoài đây. Khi nào xong, con đến tìm chúng ta nhé."

Nghe Tống Lan định cho các cháu bú, Đổng Dao vội kéo Diệp Anh Hoa rời khỏi phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô bế Hiểu Hiểu lên trước, cho con bú, rồi sau đó lại bế Dương Dương và cũng cho bé bú.

Hai đứa nhỏ khóc suốt cả buổi nên đã mệt lử, giờ ăn no xong, liền chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Nhìn gương mặt ngây thơ như thiên thần của các con khi ngủ, lòng Tống Lan dịu lại, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có con rồi, cô không còn dám liều lĩnh như kiếp trước.

Bây giờ, cô đã có người để bận lòng, sợ rằng nếu mình xảy ra chuyện gì, thì các con của cô sẽ ra sao? Còn các em nữa?

Dương Dương và Hiểu Hiểu còn bé bỏng thế này, còn rất lâu mới trưởng thành. Cô làm sao đành lòng rời xa chúng?

Dù chỉ là khả năng một phần ngàn, cô cũng không thể để nó xảy ra.

Vì vậy, khi sư phụ nói rằng chỉ khi A Viễn trở về, hai người họ hợp sức mới có thể đối phó với gia tộc Đằng Kỳ, Tống Lan đã quyết định không hành động một mình nữa.

Giờ đây, điều cô cần làm là bảo vệ các em và người thân trong gia đình. Chuyện rắc rối với Đằng Kỳ Khuê Hạo sẽ đợi đến khi A Viễn về rồi tính.

A Viễn đã đi được khoảng hai mươi ngày rồi, chắc cũng sắp trở về.

Ngày nào có anh bên cạnh, Tống Lan cũng cảm thấy an yên, ấm áp và hạnh phúc.

Nhưng khi anh đi, căn phòng dường như lạnh lẽo và trống trải hơn nhiều.

Thiếu vắng anh, dường như cả sự ấm áp và hạnh phúc cũng tan biến.

Đang nghĩ về anh thì điện thoại của Tống Lan bỗng reo lên.

Đó là nhạc chuông riêng biệt dành cho A Viễn.

Sợ đ.á.n.h thức hai bé, Tống Lan vội lấy điện thoại ra khỏi túi, nhanh chóng bấm nút nghe và hạ thấp giọng: "Alo, A Viễn."

"Lan Lan..."

"Anh đợi chút nhé, con đang ngủ, em ra ngoài ban công nói chuyện."

"Được."

Khi ra đến ban công, Tống Lan mới mở lời hỏi Diệp Tĩnh Viễn: "A Viễn, khi nào anh về?"