Trọng Sinh Năm 86: Bắt Đầu Làm Giàu Từ Việc Săn Bắn Trong Núi

Chương 1: Trọng sinh năm 1968! (1)



Lạnh!

Lạnh thấu xương!

Từ Mặc hai tay ôm chặt lấy ngực, toàn thân run rẩy không kiểm soát được, môi vì giá rét mà nứt toác, hai má thì chi chít nẻ.

Anh cố nhướng mi mắt nặng trĩu, nhìn về phía cô vợ điên đang ngồi đối diện bên đống lửa, tóc tai bù xù, khoác chiếc áo bông kẻ hoa sặc sỡ. Thoạt đầu, anh ngớ người ra, rồi bỗng trợn tròn mắt, tràn đầy vẻ khó tin.

Đây là...?

Chỗ này là...?

Từ Mặc vội vã quay đầu, đảo mắt nhìn khắp xung quanh.

Một căn nhà đất vàng trống không.

Mình trọng sinh rồi sao?

Từ Mặc không bao giờ quên được cái mùa đông lạnh buốt của năm 86 ấy – tuyết lớn như lông ngỗng rơi suốt gần hai tháng, núi bị tuyết phong tỏa, lương thực cạn kiệt.

Bố mẹ vì muốn dành lại chút đồ ăn, liền để anh cưới một cô gái trí thức nông thôn, người đã phát điên hơn một năm.

Thực ra, bố mẹ anh đâu phải vì thương con, mà là bởi quy củ tổ tiên để lại: chỉ khi lập gia đình mới có thể được chia nhà riêng.

Cô vợ điên ấy là trí thức được đưa về nông thôn, nên thức ăn đều do đại đội thôn cung cấp.

Thế nên khi ông Từ đến nói với trưởng thôn chuyện này, ông trưởng thôn liền gật đầu đồng ý ngay, thậm chí còn cho thêm tám cân lương thực thô, nói đó là “của hồi môn” của người điên ấy.

Sau khi cưới vợ, Từ Mặc được chia cho một gian nhà đất nhỏ phía sau căn nhà lớn, kèm một chiếc chăn và một hộp diêm.

“Toang rồi!”

Vừa nhớ lại mọi chuyện, sắc mặt Từ Mặc lập tức biến đổi, thốt lên một tiếng, rồi theo bản năng lao về phía cô vợ điên đang cuộn chăn ngồi đối diện.

“Rầm!!”

Đúng lúc Từ Mặc lao tới, xà nhà căn nhà đất bất ngờ gãy rụng, tuyết tích tụ trên mái lập tức đổ xuống như lũ tràn, cuốn theo ngói vỡ và cột gãy tràn vào trong nhà.

Từ Mặc và cô vợ điên lập tức bị vùi trong đống tuyết.

“Khụ khụ khụ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiếng ho sặc dữ dội vang lên, Từ Mặc chật vật bò dậy khỏi đống tuyết, vừa kéo lấy cô vợ điên bị cuộn chăn chặt kín.

Thở hổn hển, anh nhẹ nhàng phủi tuyết dính trên tóc cô.

Kéo cô vào góc nhà, Từ Mặc bới trong đống tuyết tìm được ít củi khô, xé áo bông lấy lõi rơm lúa mạch làm mồi, nhóm lại lửa.

Từ đầu đến cuối, cô vợ điên vẫn không nói một lời.

“Tách tách tách!”

Ngọn lửa càng lúc cháy càng mạnh.

Từ Mặc và cô vợ điên quấn chăn, ôm sát lấy nhau.

Từ Mặc nheo mắt nhìn ngọn lửa rực cháy trước mặt, ánh mắt sắc lạnh lóe lên.

Kiếp trước, hai người họ cũng bị tuyết chôn vùi, rất lâu sau mới bò được ra ngoài. Khi ấy, cánh tay phải của cô vợ điên đã bị xà nhà rơi xuống đè gãy.

Còn bây giờ, nhờ anh kịp thời phản ứng, cánh tay của cô đã không bị thương.

Trận tuyết này, còn kéo dài hơn một tháng nữa.

Cảm nhận được hơi ấm từ thân thể của cô vợ điên bên cạnh, Từ Mặc siết chặt nắm đấm, âm thầm thề trong lòng, kiếp này, nhất định phải bảo vệ cô cho bằng được.

Kiếp trước, trong khoảng thời gian này, Từ Mặc vốn là một thanh niên tính cách yếu đuối, chẳng có chính kiến gì.

Anh có thể sống sót, không phải nhờ vận may, mà là nhờ cô vợ điên ấy, dù cánh tay bị gãy, vẫn lê lết từng nhà trong thôn để xin ăn, dựa vào chút lòng thương hại ít ỏi mà cầm cự đến mùa xuân.

Về sau, dân làng ai cũng cười nhạo Từ Mặc lấy một người điên, lại còn là người tàn phế.

Không chịu nổi những lời giễu cợt, Từ Mặc nghe theo sắp xếp của cha mẹ, đi lính.

Bố mẹ anh chẳng hề nghĩ đến tương lai của con trai, họ chỉ nhắm vào mấy đồng tiền trợ cấp mà thôi.

Trong quân đội, Từ Mặc rất có chí, chịu khổ giỏi. Ba năm sau, anh được chuyển thành binh sĩ chuyên nghiệp, rồi vào doanh trại dã chiến, trở thành lính đặc nhiệm.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Ra ngoài nhiều, thấy được nhiều, Từ Mặc càng thấy mình mắc nợ cô vợ điên ấy. Vì vậy, mỗi tháng anh đều gửi tiền trợ cấp về, nhờ cha mẹ chăm sóc cô.

Ở trong quân đội suốt sáu năm, cuối cùng anh cũng xin được một lần nghỉ phép...