Trọng Sinh Năm 86: Bắt Đầu Làm Giàu Từ Việc Săn Bắn Trong Núi

Chương 14: Cầu cạnh tìm đến! (2)



Vết thương của Diệp Hồng Tinh được tuyết lạnh chườm, đã bị đông cứng, không còn cảm thấy đau đớn nữa. Anh ta có chút bực bội nhìn mẹ mình, nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa mà, con có sao đâu, vài tháng nữa là khỏi.”

“Khỏi cái con khỉ!” Mặt bố Diệp Hồng Tinh cực kỳ khó coi.

Diệp Hồng Tinh là con trai thứ tư của ông, ba người con trai trước đó, một đứa c.h.ế.t yểu, một đứa vào núi bị gấu đen cắn chết, thằng thứ hai thì đi lính năm ngoái. Trong nhà giờ chỉ còn Diệp Hồng Tinh là đứa con duy nhất.

Bố Diệp Hồng Tinh bóp bóp cánh tay anh ta, thấy anh ta vẻ mặt không hề để tâm, ông ta sốt ruột đến mức suýt khóc thành tiếng: “Đi, theo bố đến bệnh viện huyện.”

“Gì ạ?” Diệp Hồng Tinh hơi khựng lại, nói: “Bố, bố hồ đồ rồi hả? Bây giờ đường núi bị tuyết lớn che lấp hết rồi, làm sao mình đi huyện được?”

“Con có biết Tam Cương Tử c.h.ế.t thế nào không? Nó cũng như con, bắp chân bị sói cắn nát, tưởng không sao cả, cứ nghĩ dưỡng vài hôm là khỏi. Thế nhưng, chỉ trong hai ngày, Tam Cương Tử sốt cao không dứt, rồi c.h.ế.t trên giường.” Bố Diệp Hồng Tinh vừa nói vừa đi vào nhà trong, gọi vợ của Diệp Hồng Tinh: “Mau đưa hết tiền và phiếu lương thực trong nhà cho tôi!”

Nghe xong lời cha nói, Diệp Hồng Tinh đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, trong đầu không khỏi hiện lên lời của Từ Mặc: Cậu muốn cánh tay hay muốn cái mạng?

“Bố… bố!” Diệp Hồng Tinh vội vàng chạy vào nhà trong, hoảng loạn kêu to: “Bố ơi, tuyết chặn đường rồi, mình không đi được đâu. Lỡ hai bố con mình c.h.ế.t trên đường thì mẹ sống sao đây?”

“Thế… thế thì cứ trơ mắt nhìn con c.h.ế.t sao?”

“Tìm Hắc Tử, Hắc Tử có thể cứu con!”

“Hắc Tử?” Bố Diệp Hồng Tinh ngớ người ra.

Diệp Hồng Tinh không dám chần chừ, đem chuyện xảy ra trong núi lúc trước kể lại rành mạch cho bố.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Nghe Diệp Hồng Tinh giải thích xong, trên mặt bố anh ta lộ rõ vẻ kinh ngạc: Hắc Tử có khả năng lớn đến vậy sao?

“Một cánh tay, đổi lấy một cái mạng… Đi, đi tìm Hắc Tử!” Bố Diệp Hồng Tinh cắn răng một cái, cõng Diệp Hồng Tinh lên lưng, quay đầu nói với vợ đang rơm rớm nước mắt: “Mẹ nó, bà mang theo tất cả lương thực thô, muối thô, và cả con d.a.o quân dụng thằng thứ hai gửi về, đến nhà Lão Minh tìm chúng tôi!”

Nói đoạn, cha Diệp Hồng Tinh liền nhanh chóng chạy ra khỏi nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gia đình ông Từ vừa mới từ nhà Thiết Tử bên cạnh trở về. Từ An mặt mày hơi tái mét, sau khi biết rõ mọi chuyện, ý định vào núi trước đó tan thành mây khói. Vào núi, nguy hiểm quá. Nhớ lại cái chân của Nhị Thiết bị sói tuyết cắn nát bươn m.á.u thịt… rợn người quá.

“Ông Minh, ông Minh!”

Đúng lúc này, một tiếng gọi vang lên từ phía sau họ. Ông Từ quay người lại, nhìn Diệp Đại Ngưu đang thở hổn hển chạy tới, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó liền nhìn thấy Diệp Hồng Tinh trên lưng anh ta, cánh tay trần trụi lộ ra ngoài không khí, vết thương sâu thấy xương, da thịt tím bầm.

Mặc dù đùi của Nhị Thiết bên cạnh nhìn có vẻ bị thương nặng, nhưng không bị vào xương, dưỡng mấy tháng là có thể hồi phục. Còn cánh tay của Diệp Hồng Tinh này, e là bỏ đi rồi.

“Đại Ngưu, anh làm gì vậy?” Ông Từ không kìm được nhướng mày hỏi, mình đâu phải lương y, Diệp Hồng Tinh bị thương, đến tìm mình làm gì?

“Hắc Tử nhà ông đâu?”

Tìm Hắc Tử sao?

Ông Từ nhướng mày, không nói gì.

Từ An bản năng trả lời: “Ở nhà đất sét phía sau ấy!”

Có được câu trả lời, Diệp Đại Ngưu nhanh chóng lách qua họ, xông vào sân, chạy về phía căn nhà đất sét phía sau.

Bà già nhà họ Từ dậm chân một cái, vừa đuổi theo vừa la: “Diệp Đại Ngưu, anh làm cái gì vậy chứ? Anh đừng để Hồng Tinh nhà anh c.h.ế.t trong nhà tôi đó…”

Trong căn nhà đất sét.

Từ Mặc và vợ điên cũng không cần bát đĩa, cầm đũa vót nhọn, xiên từng miếng thịt hươu thơm lừng. Cả hai ăn ngập miệng dầu mỡ.

“Ợ!” Vợ điên ợ một tiếng no nê, cách lớp áo bông xoa xoa cái bụng căng phồng, không khỏi đỏ mặt. Đáng tiếc, cô ta tóc tai bù xù, mặt còn dính đầy tro đen, Từ Mặc căn bản không nhìn thấy, nếu không, thể nào cũng trêu chọc vài câu.