Mục đích mà hôm nay bà gọi Tống lương đệ tới Phi Sương điện chính là muốn xem xét tình hình. Chính là như bọn hạ nhân nói, bà muốn g.i.ế.c gà dọa khỉ. Bà không thể động vào Thái tử phi, chẳng lẽ còn không thể trừng trị một vị lương đệ nho nhỏ sao?
Quách hiền phi không nể mặt nói:
Các ngươi là thiếp thất của Thái tử điện hạ, điều quan trọng nhất đó chính là vì điện hạ khai chi tán diệp*.
Sinh con.
Hai vị lương đệ giờ mới hiểu, Quách hiền phi không thích bọn họ thân thiết với Thái tử phi.
Hai người họ trong lòng đều không phục, nhưng cũng chỉ có thể nói:
- Xin nghe theo lời dạy của nương nương.
Quách hiền phi lại nói với Tống lục nương với giọng điệu không mấy thân thiện:
- Có biết vì sao ta gọi ngươi tới đây một mình không?
Thân thể Tống lục nương run lên một cái, vội vàng quỳ rạp xuống đất, hai đầu gối chụm lại một chỗ, lắp bắp nói:
- Xin nương nương dạy bảo.
Quách hiền phi cười lạnh một tiếng, quay qua cung nhân liếc mắt ra hiệu một cái. Cung nhân kia liền đem một hộp văn kiện nâng lên trước mặt Tống lục nương.
Quách hiền phi nói:
- Tống lương đệ, ngươi nhìn xem đây là cái gì?
Tống lục nương nhìn kĩ lại, đây chính là kinh thư nàng chép thay
Quách hiền phi. Nàng cẩn thận nói:
Hồi bẩm nương nương, là thần thiếp thay nương nương cầu phúc... chép kinh.
Quách hiền phi bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy, đập mạnh chuỗi hạt hương trong tay xuống bàn, chuỗi hạt hương ngay lập tức bị nứt mất mấy viên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống lục nương trắng bệnh, run rẩy nói:
Nương nương... thiếp không biết...
Quách hiền phi nói với cung nhân kia:
Lấy ra cho nàng ta nhìn một cái.
Cung nhân mở hộp văn kiện ra, lấy ra một quyển trục kinh, mở ra đưa tới trước mặt Tống lục nương.
Tống lục nương đưa tay nhận lấy nhưng trong lòng vẫn hoảng hốt sợ hãi, không thể định thần lại được. Ánh mắt nàng đảo quanh trên quyển kinh, nhưng hai mắt đẫm lệ khiến nàng chả nhìn rõ được gì.
Vương thập nương tiến lên nhìn thoáng qua thì không biết nên khóc hay nên cười. Tống lục nương làm việc từ trước tới nay luôn có chút cẩu thả, lúc chép kinh cũng chẳng chú tâm nên quyển kinh này mới chỉ chép được một đoạn ngắn. Ai ngờ Quách hiền phi cẩn thận như thế, kinh văn cầu phúc thôi mà cũng kiểm tra cẩn thận từng chữ không bỏ sót.
Là bọn họ đánh giá thấp Quách hiền phi rồi. Ngay cả việc bọn họ được hoàng hậu ban thưởng gấm vóc, mệnh phụ tặng quà trong những ngày lễ, bà đều cho cung nhân tới kiểm tra rõ ràng từng li từng tí một. Nếu có chút gì đó không trong sạch, bà sẽ âm thầm ghi nhớ ở trong lòng.
Vương thập nương chỉ ra chỗ thiếu sót thì Tống lục nương mới hiểu được vấn đề nằm ở chỗ nào, nhờ đó nàng cũng âm thầm thở phào một hơi. Cùng lắm cũng chỉ là chép thiếu một đoạn kinh
văn thôi, thực ra cũng không thể coi là chuyện gì quá lớn được.
Nàng vội vàng nói:
- Là thần thiếp bất cẩn, xin nương nương thứ tội.
Quách hiền phi nghiêm mặt không nói lời nào, cung nhân trung niên đứng bên cạnh bà nói:
Hai vị lương đệ có chỗ không biết rồi, ngày hôm trước quyển kinh này được đưa vào điện. Đêm hôm đó nương nương liền tái phát bệnh tim...
Quách hiền phi cười lạnh nói:
Nếu đã không có tâm thì việc gì phải vẽ vời thêm chuyện, thành ra khiến Phật tổ trách tội ta. Cũng chẳng biết đây là thay ta cầu phúc hay là đang nguyền rủa ta...
Tên mặt Tống lục nương vừa có chút huyết sắc, nhưng nghe xong những lời này mặt mũi lại tái nhợt, môi run run, không nói được lên lời. Bên trong cung cấm kị nhất là vu cổ nguyền rủa, Quách hiền phi lại nói lời này rất thương tâm, khiến cho việc nhỏ biến thành việc lớn.
Vương thập nương lúc nãy mới gặp phụ nhân này, thấy bà làm mình làm mẩy đã ôm một bụng giận dữ rồi, lúc này m.á.u nóng dâng lên, nhướng mày nói:
Nương nương xin nói cẩn thận. Chép thiếu kinh văn đúng là do chúng thần thiếp bất cẩn, nhưng Tống lục nương tuyệt đối không có ý xấu gì. Thần thiếp có thể lấy mạng mình ra thề với trời.
Quách hiền phi lúc đầu cũng chỉ là muốn chuyện bé xé ra to, vì thấy Tống lục nương nhát gan nên muốn dọa nàng một chút. Đại
là giơ cao nhưng đánh khẽ, nhưng không ngờ Vương lương đệ này lại dám chống đối bà, lúc này bà thực sự nổi giận:
Mặc kệ cố ý hay là vô tình, nhưng đã làm Phật tổ không vui khiến ta tái phát bệnh tim rồi. Chẳng lẽ là giả sao?
Vẻ mặt Vương thập nương lạnh như băng:
- Theo thần thiếp nghĩ, Phật tổ sẽ không nhỏ nhen như vậy đâu.
Quách hiền phi biết đây là nàng đang chỉ cây dâu mà mắng cây hoè, ý nói mình lòng dạ hẹp hòi. Bà lại càng giận dữ hơn:
Thái tử phi dạy bảo các ngươi như thế nào vậy? Bất kính với ta thì đã đành, lại còn không để Thái tử điện hạ vào trong mắt. Ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai ngươi đâu.
Giọng bà the thé:
Đi vào Phật đường bên trong quỳ cho ta, quỳ cho tới khi Phật tổ tha thứ cho lỗi lầm của các ngươi mới thôi.
Bà không thể động tới Thái tử phi, nhưng phạt quỳ hai người lương đệ hai ba canh giờ cũng chẳng có người nào dám xen vào. Cho dù Thái tử có tới, cũng không thể không nể mặt bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vương thập nương cùng Tống lục nương biết tai kiếp khó thoát, đang muốn đi nhận phạt thì chợt nghe thấy bên ngoài bình phong có tiếng bước chân, tiếp đó là nhóm cung nhân cùng nhau quỳ gối:
- Bái kiến Thái tử phi nương nương.
Ánh mắt hai người sáng lên, nhưng rồi lại thêm lo lắng, sợ mình sẽ liên lụy đến Thái tử phi.
Đang khổ sở suy nghĩ thì Thẩm Nghi Thu đã đi vòng qua bình phong, nhìn về hướng hai người một cái.
Chỉ một cái nhìn này thôi, nước mắt Tống lục nương liền rơi xuống, thầm gọi một tiếng "a tỷ". Vương thập nương cũng nuốt lại nỗi lo lắng vào trong bụng.
Thẩm Nghi Thu không nhìn hai người nữa, hướng Quách hiền phi hành lễ:
Bái kiến Hiền phi nương nương. Gần đây nương nương có khỏe không?
Lông mày Quách hiền phi dựng ngược lên:
Ta đang muốn cho người tới mời Thái tử phi tới đây. Nay ngươi đã tới, ta cũng phải hỏi xem một chút là hai vị lương đệ này đã xảy ra chuyện gì?
Nói xong liền đem quyển kinh văn Tống lục nương chép sai ra, rồi chuyện Vương thập nương mở miệng "chống đối". Đem hết tội trạng ra liệt kê từng cái một lần.
Thẩm Nghi Thu nói:
Là con dâu không quản giáo nghiêm. Lát nữa trở lại Đông cung, con nhất định sẽ dạy bảo lại hai vị lương đệ.
Dứt lời liền quay sang hai người:
Các muội còn không mau qua bồi tội với Hiền phi nương nương đi.
Quách hiền phi dơ tay lên nói:
Không cần bồi tội với ta, nếu muốn bồi tội thì cũng nên bồi tội với Phật tổ.
Ánh mắt Thẩm Nghi Thu khẽ động:
Bọn họ mắc sai lầm, nói cho cùng cũng do lỗi của con. Nương nương muốn phạt bọn họ quỳ bao lâu? Con sẽ quỳ thay bọn họ.
Hai vị lương đệ khẽ giật mình, trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót, nước mắt khẽ tràn mi.
Quách hiền phi nghẹn họng. Bà có thể xử lý lương đệ của Thái tử nhưng không thể bắt Thái tử phi phạt quỳ được. Trong lúc nhất thời cũng biết đã đ.â.m lao thì phải theo lao, bà bĩu môi nói:
Thái tử phi thân phận tôn quý, ta làm sao dám nhận. Bây giờ cho dù Phật tổ giáng tội cho ta c.h.ế.t vì bệnh, ta cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng thôi.
Thẩm Nghi Thu nói:
Hiền phi nương nương là cát nhân thiên tướng, Phật tổ chắc chắn sẽ phù hộ nương nương sống lâu trăm tuổi.
Lời này của nàng cũng không phải là giả. Đời trước, sau khi Hoàng hậu nương nương chết, rồi tới Hoàng đế chết, Uất Trì Việt cũng chết, nàng cũng chết. Chỉ còn mỗi Quách hiền phi còn sống.
Quách hiền phi nói:
Thái tử phi không cần nói lời dối trá để an ủi ta. Thân thể của ta, ta biết. Nói chung biết ngày nào hay ngày ấy thôi.
Bà liếc nhìn bụng Thẩm Nghi Thu một cái:
Cũng không biết là liệu có phúc, sống được tới khi tôn nhi chào đời không?
Vị cung nhân trung niên đứng bên cạnh kia hành lễ nói:
Khởi bẩm Thái tử phi nương nương. Từ lúc sang mùa thu tới nay, bệnh cũ của Hiền phi nương nương tái phát liên tục, nên người nói vậy cũng không phải là không có nguyên do.
Thẩm Nghi Thu đối với Quách hiền phi nói:
Con không biết bệnh cũ của nương nương tái phát nên chưa từng vào cung phụng dưỡng, xin người thứ lỗi.
Quách hiền phi cười lạnh:
- Sao dám phiền Thái tử phi vất vả.
Dứt lời liền thở dài nói với cung nhân kia:
Thiên gia ta không thể so sánh với gia đình bình thường được. Ta cùng lắm cũng chỉ là một người thiếp tầm thường, nào dám để Thái tử phi đút thuốc phụng dưỡng chứ. Cho dù là mấy lời hỏi han ân cần, ta cũng không gánh nổi đâu.
Thẩm Nghi Thu kiên nhẫn ngồi nói chuyện với bà hồi lâu, chính là để chờ câu nói này.
Nàng cong môi nói:
Nương nương là mẹ ruột của Thái tử điện hạ, nàng dâu tất nhiên nên phụng dưỡng, thay điện hạ tận hiếu rồi.
Những lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người ở trong điện đều cảm thấy ngoài ý muốn. Vương thập nương muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Nghi Thu lại hướng nàng liếc mắt ra ý, khẽ lắc đầu. Vương thập nương lập tức hiểu ý, đem lời muốn nói nuốt ngược vào trong.
Quách hiền phi cũng rất ngoài ý muốn, sửng sốt nói:
Ngươi nguyện ý ở lại hầu hạ? Thẩm Nghi Thu đáp:
Đây là bổn phận mà con dâu nên làm.
Quách hiền phi nghĩ lại. Thái tử là bà hoài thai mười tháng sinh ra, cho dù là Trương hoàng hậu đi nữa cũng không có cách nào bắt Thái tử không nhận người mẹ ruột là bà. Thái tử phi thân phận cao quý thì đã sao? Chuyện phụng dưỡng mẹ chồng chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?
Bà đột nhiên cảm thấy sống lưng thẳng hơn một chút:
Thái tử phi đã có lòng như vậy, ta cũng không nên làm trái ý nguyện của ngươi.
Thẩm Nghi Thu quay đầu lại nói với Tống lục nương và Vương thập nương:
Nương nương là người khoan dung độ lượng, hôm nay không tính toán với các muội nữa. Mau tạ ơn rồi lui ra ngoài đi.