Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước

Chương 233



Một người khác mặc áo vải nâu, thiếu niên cầm d.a.o chẻ củi trong tay không chút sợ hãi mà đi theo phía sau mọi người. Hắn cà lơ phất phơ cầm theo d.a.o chẻ củi, trong miệng ngậm ngọn cỏ tươi.

Giả thất yên lặng nhìn thoáng qua Ngũ hoàng tử đang cầm d.a.o chẻ củi trong tay, giữa một đám dụng cụ nhà nông, con d.a.o lớn kia lại như hạc giữa bầy gà, trông rất giống thần binh với lưỡi kiếm sắc bén.

Tập trung nhìn kỹ lại thì mọi người đều là quần áo tả tơi, hắn mặc cái áo vải nâu không cũ không mới kia cũng coi như là còn có mặt mũi. Mà vị trùm thổ phỉ kia vừa mới gọi hắn là "nhị đệ", có thể thấy được bọn cướp đối xử với hắn cũng không tệ, trong lòng tự dưng không khỏi cảm khái. Không hổ là rồng phượng giữa trời, vào rừng làm cướp cũng kiếm được vị trí có giá trị, từ hoàng tử thăng cấp thành "nhị ca" rồi.

Ngũ hoàng tử xuống được nửa sườn núi, thừa dịp nhóm thổ phỉ không chú ý tới, vũ khí lặng yên lóe lên giữa rừng cây.

Giả thất không biết Ngũ hoàng tử có ân oán gì với nhóm người này, quay đầu nói với bọn thị vệ:



- Thu cung tiễn, bắt sống, cố gắng tận lực đừng đả thương người.

Bọn thị vệ nghe vậy liền thu cung lại, rút đoản đao bên hông ra đỡ đòn từ phía sau.

Giả thất Giả bát xuống ngựa, giãn nhẹ cánh tay leo lên vách đá, động tác vô cùng mau lẹ, thoáng chốc đã tới chỗ Ngũ hoàng tử đang ẩn nấp.

Uất Trì Uyên dựa lưng vào một cây đại thụ, đao bổ củi cắm trên mặt đất.

Hắn đứng khoanh tay, nhổ ngọn cỏ trong miệng ra, cười nói:

Đã đến thì nói tên ra, bảo đao của tiểu vương không thèm trảm mấy tên vô danh tiểu tốt.

Hai người hạ bái hành lễ:

Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, mong Ngũ điện hạ giáng tội.

Miễn đi miễn đi.

Uất Trì Uyên cười nói, liếc mắt nhìn đám người đang đứng thành đoàn phía dưới:

Đó đều là những huynh đệ trong bang của ta, còn xin hai vị nể chút tình mọn với ta mà thủ hạ lưu tình.

Giả thất nói:

Thuộc hạ hiểu rồi, đã hạ lệnh bắt sống, tuyệt đối không đả thương những cái đó... tính mệnh của các anh hùng. Điện hạ không cần lo lắng.

Uất Trì Uyên gật gật đầu, lúc này mới đứng thẳng người, sửa sang lại vạt áo, thở dài:

- Dẫn ta đi gặp a huynh đi.

Sau khi bọn họ xuống khỏi vách núi, "trận chiến khốc liệt" cũng được phân rõ thắng bại.

Những đạo tặc này hiển nhiên không thể nào có kỹ năng g.i.ế.c người cướp của phóng hỏa điêu luyện được, đứng trước thị vệ được huấn luyện bài bản còn không chịu nổi một kích. Sau một trận đao thương loạn xạ, hơn một trăm tên hán tử đều bị thị vệ bắt hết lại. Có ba hay năm hán tử bị thương nhẹ, đều là trong lúc "loạn lạc" bị chính nông cụ của mình đả thương.



Trùm thổ phỉ bị thị vệ dùng roi đánh ngựa trói chặt hai tay sau lưng, sau đó chính mắt nhìn thấy "nhị đệ" của mình trò chuyện vui vẻ cùng hai tên thủ lĩnh của bọn quan binh, mới phát hiện ra bản thân đã bị lừa. Hắn tức giận dậm chân chửi rống lên, câu mắng đều là ngôn ngữ của vùng Khánh Châu. Bọn thị vệ nghe không hiểu, nhưng cũng biết chẳng phải lời hay ho gì. Sau đó có người dùng vỏ đao quất một cái lên miệng hắn, đánh mạnh tới mức cái miệng đang há ra của hắn lập tức sưng to.

Không nghĩ tên trùm thổ phỉ kia còn rất cứng họng, phun ra một ngụm m.á.u với hai cái răng xong lại lập tức chửi um lên.

Giả thất nói:

- Đúng là nam tử hán.

Uất Trì Uyên chắp tay một cái với trùm thổ phỉ:

- Ngưu huynh, đắc tội.

Lại nói với thị vệ đang áp giải hắn:

Ngưu huynh là khách, không được thất lễ. Thị vệ vội hành lễ nói:

Tuân mệnh, Ngũ điện hạ.

Tên sơn phỉ kia mắng được một hồi, nghe vậy bỗng nhiên im bặt, trừng đôi mắt to như mắt bò lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

- Ngươi... ngươi...

Đúng lúc này, Giả thất đã dắt ngựa tới. Uất Trì Uyên hướng trùm thổ phỉ nói một tiếng "xin lỗi không tiếp được" rồi giục ngựa rời đi.

Uất Trì Việt ở trong xe chờ bọn thị vệ trở về bẩm báo, trong lòng cũng không ngừng lo lắng vì sự mất tích của đệ đệ.

Nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, hắn vén màn xe nhìn ra bên ngoài quan sát, thấy trên đường núi có mấy người đang giục ngựa chạy tới. Mấy tên thị vệ áo đen còn kẹp một người áo ngắn vải thô ở giữa, hắn không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Đợi bọn họ đi tới trước mắt, nhìn rõ hình dáng tướng mạo của người kia, hắn đầu tiên là vui mừng khôn xiết, nỗi lo lắng đang treo lơ lửng trong bụng lập tức hạ xuống, trái tim như nổi trống đập loạn điên cuồng.



Nhưng mà sự mừng rỡ cũng chỉ trong một cái chớp mắt, ngay sau đó là lửa giận đang dâng cao ba tấc:

Hôm nay cô nhất định phải đánh gãy chân hắn! Nói rồi lập tức xuống khỏi xe ngựa.

Thẩm Nghi Thu thấy mặt hắn như phủ một sương lạnh, chỉ sợ câu nói kia cũng không phải nói đùa. Nàng âm thầm cảm thấy Uất Trì Uyên bị đánh gãy chân cũng là đáng đời, nhưng nàng cũng không thể giương mắt nhìn mọi chuyện không thể cứu vãn được, đành xuống xe theo.

Chốc lát sau, Uất Trì Uyên đi tới trước xe, ghìm chặt dây cương rồi tung người xuống ngựa. Đang muốn hành lễ, Uất Trì Việt bỗng nhiên đoạt lấy roi quất ngựa từ tay một thị vệ, đánh về phía đứa em trai mất nết.

Roi ngựa vung tới mang theo âm thanh vù vù của gió, hiển nhiên là sử dụng lực đạo rất lớn.

Uất Trì ngũ lang giật nảy cả mình, không tự chủ được đưa cánh tay lên cản lại. Roi quất lên trên cánh tay, hắn chỉ cảm thấy cơn đau nhức dữ dội lan truyền khắp cánh tay, nửa người đều tê dại. Hắn hét lên một tiếng theo bản năng, sắc mặt trở nên trắng bệch, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu thi nhau lăn xuống.

Nhưng mà hắn không kêu đau, cũng không cầu xin, chỉ cắn răng chịu đựng.

Tính tình hai huynh đệ tuy khác nhau một trời một vực, nhưng cái tính ngang ngạnh thì đúng là giống nhau y hệt.

Thẩm Nghi Thu ở một bên nhìn thấy, có chút không đành lòng.

Uất Trì Việt quất một roi xuống, trong lòng vẫn chưa hết tức giận. Nhưng nhìn thấy bộ dáng này của đệ đệ, vô luận như thế nào cũng không hạ được roi thứ hai xuống. Hắn đành ném roi xuống đất:

- Ngươi giỏi lắm.

Uất Trì Uyên thấy thế, biết hắn đã mềm lòng, liền thuận thế leo xuống:

A huynh, Ngũ lang biết sai rồi. Nếu a huynh còn chưa hết giận, cứ đánh thêm vài roi nữa đi. Đây là Ngũ lang đáng phải chịu.



Sắc mặt Uất Trì Việt trầm như nước:

- Ngươi tưởng ta không đành lòng đánh c.h.ế.t ngươi?

Vừa nãy Uất Trì Uyên bị hắn đánh mạnh một roi cũng không kêu lên tiếng nào, lúc này đuôi mắt hẹp dài nhiễm chút màu hồng đỏ, nhìn vô cùng đáng thương:

Ngũ lang đáng chết, a huynh đánh c.h.ế.t Ngũ lang đi. Để Ngũ lang không làm a huynh tức giận được nữa.

Uất Trì Việt giận quá hóa cười:

Vậy cô phải đánh c.h.ế.t ngươi, tránh để cho ngươi khỏi phải suốt ngày đòi chết.

Nói thì nói như thế, nhưng ngữ khí rõ ràng đã mềm mỏng hơn rất nhiều.

Ánh mắt Uất Trì Uyên khẽ động, thừa thắng xông lên:

A huynh, trong xe của huynh có đồ ăn không? Đã mấy ngày rồi Ngũ lang chưa được ăn no...

Uất Trì Việt quan sát đệ đệ, quả nhiên thấy hắn gầy đi rất nhiều, liền hừ lạnh một tiếng:

Chết đói luôn đi cũng được. Ngừng một chút lại nói:

Tự mình lên xe.

Thẩm Nghi Thu nhỏ giọng nói với tiểu thái giám:

- Đi tìm y quan tới xem vết thương trên cánh tay cho Ngũ điện hạ.

Uất Trì Việt chỉ đứng cách nàng có một bước chân, lỗ tai lại thính, nghe thấy ngữ điệu nàng phân phó thái giám, chỉ khẽ hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, chắp tay sau lưng đi hỏi Giả thất về tình hình của sơn tặc.

Uất Trì Uyên chịu một roi rất nặng kia xong, lúc này nửa cánh tay đều sưng đỏ hết lên, m.á.u đỏ ẩn hiện, cũng may là không tổn thương tới gân cốt.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com