Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 114



Vân Sơ nhớ lại đời trước, Bình Tây Vương đã ngoài ba mươi, gần bốn mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình.

Nàng chưa bao giờ nghe nói qua Ân tần kén chọn Vương phi cho Bình Tây Vương.

Đương nhiên, cũng có thể là đời trước nàng hiếm khi bước chân khỏi Tạ gia, lẽ dĩ nhiên không hay biết những chuyện trong hoàng gia.

Nàng bất giác nghĩ tới hai đứa nhỏ của phủ Bình Tây Vương.

Dẫu mới gặp gỡ, nhưng nàng lại có cảm giác như đã xa cách từ lâu, nỗi nhớ nhung bất chợt ập đến như thủy triều dâng.

Nàng cũng không hiểu vì sao bản thân lại nhớ thương hai hài tử này đến vậy, giống như đã có duyên nợ từ kiếp trước.

Vân Sơ trở lại Tạ gia, vừa hay Trần Đức Phúc đến nộp sổ sách.

Tiệm băng đã khai trương được hơn nửa tháng, theo như sổ sách thì lợi nhuận thu được đã đạt đến bốn mươi ngàn lượng bạc trắng.

Đến tháng sáu, khí trời càng thêm nóng bức, giá băng sẽ tiếp tục tăng, đến khi đó ắt sẽ thu về lợi nhuận càng hậu hĩnh hơn.

Gà Mái Leo Núi

“Phu nhân, trại tránh nóng đã được sửa soạn ổn thỏa.” Trần Đức Phúc khom người nói: “Ngày mai là có thể khai môn đón bá tánh, phu nhân còn điều gì muốn căn dặn chăng?”

Trại tránh nóng là khi trước Vân Sơ dặn dò dựng nên để làm nơi giải nhiệt cho bá tánh, mở dưới danh nghĩa Vân gia, cứ đến thời khắc nóng bức nhất vào buổi chiều sẽ bố trí băng ở bốn phía, để dân chúng không đủ tiền mua băng đến đó tránh cái nóng như thiêu như đốt của mùa hạ.

Vân Sơ trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Chuẩn bị thêm một ít trà lạnh đi, bá tánh nào cần thì cứ tùy ý lấy dùng.”

Trần Đức Phúc gật đầu lĩnh mệnh đi làm.

Mấy hôm nay việc kinh doanh của tiệm băng càng ngày càng khởi sắc, nói là ngày ngày hốt bạc cũng không hề quá lời.

May mắn thay, nàng đã an bài cho vài người cùng mở tiệm băng, phân tán bớt lượng khách, nếu không e rằng chẳng biết sẽ khiến bao nhiêu kẻ đỏ mắt ghen tỵ.

Cùng lúc đó, Tạ Cảnh Ngọc cũng bắt đầu tất bật.

Ban đầu vì đắc tội Tuyên Võ hầu mà tất cả công vụ trong tay hắn đều bị Dư đại nhân tước đoạt.

Mà nay hắn ta lại thành nhạc phụ tương lai của An Tĩnh Vương điện hạ, giữa An Tĩnh Vương điện hạ và Tuyên Võ hầu, bên nào nặng bên nào nhẹ, căn bản không cần phải suy tính, nên kẻ đến xu nịnh hắn ta ngày càng đông đúc.

Khói mù bao phủ Tạ gia thuở trước, chốc lát đã hóa hư vô.

Lão thái thái tuy không mấy ưa Vân Sơ, nhưng trong lòng lại vô cùng bội phục vị tôn tức này. Nếu không nhờ Vân Sơ liệu việc như thần, làm sao Tạ gia bọn họ có thể vươn mình thành hoàng thân quốc thích?

Chờ Tạ Phinh chính thức trở thành Vương phi, cả Tạ gia sẽ bước lên một nấc thang mới, không còn là gia đình tầm thường mặc người ta chèn ép.

Vân Sơ nhận được thiệp mời từ các mệnh phụ phu nhân, nàng đều lấy cớ bận rộn lo liệu hôn sự để khéo léo từ chối.

Đang chuyên tâm xem sổ sách, bỗng Thính Sương vội vàng bước vào bẩm báo: “Phu nhân, người trong cung đã đến.”

Thì ra là Đức phi phái một vị Phó ma ma đến để giáo huấn Tạ Phinh một vài quy củ trong cung cấm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trên gương mặt Tạ Phinh hiện lên vẻ tươi cười rạng rỡ. Đức phi làm vậy, ý là đã ngầm chấp thuận nàng là con dâu tương lai, nàng ắt sẽ không khiến Đức phi nương nương phải thất vọng.

Nàng ta theo quy củ hành lễ với Phó ma ma: “Sau này xin làm phiền Phó ma ma chỉ giáo.”

“Lão nô chỉ là một hạ nhân, không dám nhận lễ của chủ tử.” Phó ma ma tránh né nàng, nhướng mày nói: “Tư thế hành lễ của Tạ Đại tiểu thư không đúng mực. Sau này vào cung mà dùng tư thế này để thỉnh an Hoàng hậu và Hoàng thượng, e rằng sẽ bị trị tội.”

Vân Sơ tiếp lời: “Người bình thường làm gì có cơ hội vào cung? Ta cũng sơ sót không giáo dục Tạ Phinh mấy chuyện này, mong Phó ma ma cẩn thận dạy dỗ. Tạ gia bị trị tội là việc nhỏ, chỉ sợ liên lụy đến Đức phi nương nương cùng An Tĩnh Vương điện hạ.”

Phó ma ma rũ mắt: “Tạ phu nhân cứ yên tâm. Lão nô đến Tạ gia là để dạy An Tĩnh Vương phi những lễ nghi này. Ngày nào Tạ Đại tiểu thư chưa học được, lão nô sẽ còn ở lại Tạ phủ ngày đó.”

Vân Sơ gật đầu, sai người sắp xếp chỗ ở cho ma ma, ngay tại sương phòng phía đông trong viện của Tạ Phinh.

Trong lòng nàng thầm toan tính, ba tháng sau thành hôn thì Tạ Phinh cũng chỉ được làm An Tĩnh Vương phi độ nửa tháng. Vậy thì những quy củ lễ nghĩa khổ cực học được ấy cũng thành vô dụng mà thôi.

Tạ Phinh quả thực đã quá nhọc nhằn.

Nàng ta cứ ngỡ học lễ nghi trong cung cũng giống như đọc sách, ai ngờ lại gian nan đến nhường ấy.

Từ sáng sớm tinh mơ, Phó ma ma đã bắt nàng ra đình đứng. Đầu nàng đội một quyển sách, tay cầm hai chiếc mâm, phải đứng đủ một canh giờ mới được nghỉ ngơi.

Sau khi đứng xong thì phải học cách đi bộ. Bước đi tưởng chừng đơn giản như vậy, nhưng Phó ma ma lại bắt nàng ta kẹp một quả trái cây vào giữa hai đùi, lúc đi không được để quả rơi, cũng không được kẹp nát. Nếu làm sai thì phải đi lại từ đầu, mãi cho đến khi tà váy của nàng không một chút xao động hay gợn sóng, Phó ma ma mới miễn cưỡng vừa lòng.

Trong quá trình này, Phó ma ma còn thường xuyên dùng thước bản mà quất nàng.

Cánh tay nàng đã bị đánh cho sưng đỏ, nhưng lại không dám xoa dù chỉ một chút, đành cắn răng nhẫn nhịn, tiếp tục học cách đi đứng.

Kết thúc một ngày học tập, Phó ma ma bưng lên một chén dược đen như mực đặt trước mặt Tạ Phinh: “Tạ Đại tiểu thư, mời uống chén thuốc này.”

Tạ Phinh ngửi được mùi vị tanh tưởi khiến người ta ghê tởm, nhíu mày hỏi: “Đây là thứ gì?”

“Là dược phá thai.” Phó ma ma lạnh nhạt đáp: “Sau khi nam nữ cùng phòng, trong vòng bảy ngày là có thể thụ thai. Uống hết chén thuốc này, Tạ Đại tiểu thư sẽ không mang thai.”

Ở phủ An Tĩnh Vương, bất kỳ nữ tử nào cùng phòng với Vương gia, sáng sớm hôm sau đều được bưng cho một chén thuốc tránh thai.

Bây giờ đã qua nhiều ngày như vậy, chỉ còn cách uống dược phá thai.

Sắc mặt Tạ Phinh cứng lại.

Nàng ta và An Tĩnh Vương vẫn chưa viên phòng, căn bản sẽ không mang thai.

“Tạ đại tiểu thư cùng An Tĩnh Vương vẫn chưa thành hôn, nếu trước ngày đại lễ mà thân mang cốt nhục thì chẳng phải sẽ khiến Vương gia bị người đời chê cười sao?” Phó ma ma lạnh lùng nói: “Huống hồ, Tạ đại tiểu thư vẫn còn chưa cập kê, chưa nên hoài thai, hãy uống đi.”

Tạ Phinh cắn môi: “Ma ma yên tâm, ta sẽ không làm ra chuyện bại hoại danh tiết.”

Nàng biết rõ, dù là thang tị thai hay phá thai dược, đều sẽ tổn hại lớn đến thân thể nữ nhi. Nàng e rằng mình sẽ khó lòng hoài thai như mẫu thân, tuyệt đối không thể nuốt trôi chén thuốc độc này.

Phó ma ma lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng chẳng có ý định nào chịu uống thuốc, lão liền bước đến, chộp lấy cằm nàng.

“Lão nô đắc tội.”