Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 122



“Bẩm Vương gia, mọi lỗi lầm đều do thần nữ. Là thần nữ đã không chăm sóc cẩn thận tiểu thế tử, xin Vương gia giáng phạt.”

Sắc mặt Đàm nhị tiểu thư tái nhợt như tờ giấy, rõ ràng là nàng ta đã kinh hãi tột độ.

Vừa trông thấy bóng dáng Bình Tây Vương, nàng ta vội vàng tiến tới, khẽ uốn gối cúi đầu, bộ dạng vô cùng bất an, lo sợ.

Trên đường tới đây, Sở Dực đã nghe người thuật lại toàn bộ sự việc. Dù hạ nhân không dám nói thẳng rằng tiểu thế tử cố tình vu hãm Đàm nhị tiểu thư, nhưng với tư cách là phụ thân của hài tử, sao hắn lại không rõ tính tình nghịch ngợm của đứa trẻ này đến mức nào?

Vì muốn đạt được mục đích, mà làm ra chuyện như thế, đối với thằng bé, cũng chẳng phải là điều không thể.

Sở Dực cất tiếng: “E rằng bổn vương nên thay khuyển tử nói một lời xin lỗi.”

Đàm nhị tiểu thư thoáng chút kinh ngạc.

Bình Tây Vương mới mười lăm tuổi đã tung hoành sa trường, lập nên chiến công hiển hách. Người trong kinh thành đều đồn rằng tính tình Bình Tây Vương cổ quái, khó gần, cớ sao nàng ta lại thấy hắn vẫn còn rộng lượng chán?

Nàng ta phạm phải sai lầm lớn đến thế, vậy mà Bình Tây Vương lại không hề so đo, thậm chí còn đích thân xin lỗi nàng ta ư?

“Đàm nhị tiểu thư, mấy ngày qua đã làm lỡ thời gian quý báu của cô nương. Bổn vương nhất định sẽ bồi thường xứng đáng cho Đàm đại nhân.” Sở Dực quay sang đám hạ nhân: “Các ngươi mau hộ tống Đàm nhị tiểu thư về phủ.”

“Tuân lệnh!”

Hai hộ vệ cùng hai bà tử tiến lên, đồng loạt ra hiệu mời Đàm nhị tiểu thư rời đi.

Đàm nhị tiểu thư vốn là người thông tuệ. Vừa nghe Sở Dực cất lời, nàng đã tức thì thấu tỏ. Bao ngày nàng được người hoàng thất luân phiên triệu kiến đều xem như hoài công phí sức. Dẫu cho người hoàng thất ưng ý nàng đến nhường nào, tiểu thế tử vẫn chẳng vừa lòng. Huống hồ, nàng còn khiến tiểu thế tử rơi xuống nước. Trải qua biến cố này, Bình Tây Vương tất nhiên không thể rước nàng vào cửa.

May mắn thay, Bình Tây Vương đã hứa sẽ bồi thường những ngày nàng phí hoài, hy vọng điều này có thể giúp quan lộ của phụ thân nàng thêm phần thuận lợi.

“Vậy thần nữ xin cáo từ.”

Đàm nhị tiểu thư hành lễ, đoạn xoay người lên xe ngựa.

Trong lúc Sở Dực đàm luận cùng Đàm nhị tiểu thư, Vân Sơ được Thính Phong bao bọc xiêm y đã có thể đứng thẳng người. Nàng khẽ liếc nhìn tiểu gia hỏa đang được Trịnh ma ma ôm. Thấy cậu bé vẫn còn sức nói chuyện, hẳn là không có vấn đề gì.

Nàng tiến về phía Sở Dực, giữ khoảng cách năm sáu bước, hành lễ rồi cất lời: “Đa tạ Vương gia đã ra tay cứu giúp. Thần phụ xin cáo từ trước.”

“Hẳn là bổn vương nên cảm tạ Tạ phu nhân một tiếng.” Sở Dực nhìn nàng, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc ướt đẫm của nàng: “Nếu không nhờ Tạ phu nhân liều mình cứu giúp, khuyển tử chắc đã... Nơi đây cách kinh thành chừng nửa canh giờ lộ trình. Tạ phu nhân về ngay e sẽ nhiễm phong hàn. Vừa vặn, bổn vương có một thôn trang gần kề, chi bằng phu nhân ghé qua đó thay xiêm y rồi hãy hồi phủ?”

Vân Sơ cúi đầu, trầm ngâm suy tính cách từ chối. Lúc nãy, toàn thân nàng ướt đẫm, lại bị nam nhân này ôm vào lòng. Nàng thân là phụ nhân đã có phu quân, vốn không nên thân mật cùng nam nhân khác như thế. Nếu là kiếp trước, nàng hẳn đã vì chuyện này mà ảo não khôn nguôi, thậm chí còn tự trách bản thân đã phụ Tạ Cảnh Ngọc. Nhưng giờ đây thì sao? Lòng nàng đã tĩnh lặng như mặt nước hồ thu, chẳng còn để tâm đến những chuyện thế tục này nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đương nhiên, dẫu không để tâm, song cũng chẳng có nghĩa nàng nguyện ý theo Bình Tây Vương về thôn trang.

Vân Sơ vừa định cất lời, chợt cảm thấy vạt áo mình bị ai đó níu giữ. Nàng cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Sở Hoằng Du.

Chẳng biết tự khi nào, tiểu gia hỏa đã thoát khỏi vòng tay Trịnh ma ma, ngẩng đầu nhỏ lên thưa: “Mẫu thân, Trường Sinh đã vẽ cho người một bộ xiêm y, còn dặn hạ nhân thức trắng đêm may thành. Trường Sinh bảo lần tới gặp mẫu thân sẽ dâng tặng, xem như quà ra mắt. Con sẽ tức khắc sai người về vương phủ lấy tới cho mẫu thân thay, người mặc vào chắc chắn sẽ vô cùng lộng lẫy.”

Chưa đợi Vân Sơ kịp mở lời, tiểu tử đã vội sai A Mao mau chóng về phủ. A Mao xoay người, nhảy vọt lên lưng con Hãn Huyết Bảo Mã, thoáng chốc đã khuất dạng trên con đường nhỏ.

Nghe tiểu chủ tử gọi Vân Sơ là mẫu thân, đám người Trịnh ma ma nhất thời kinh hãi đến ngây người. Song khi thấy Vương gia không hề có biểu hiện gì bất thường, họ lại càng kinh ngạc hơn gấp bội.

Gà Mái Leo Núi

Trịnh ma ma bỗng nhiên run rẩy. Chẳng lẽ Vương gia họ lại ưng ý một phụ nhân như Tạ phu nhân? Trời ạ! Thảo nào Vương gia mãi chẳng chịu thành thân, thì ra là vậy... Bà ta vội quay đầu, cảnh cáo đám nha hoàn và gia đinh quanh mình, ý bảo không được tiết lộ bí mật động trời này ra ngoài...

Vân Sơ vốn định chối từ, song khi nghe thấy cái tên Trường Sinh, tâm nàng lại mềm nhũn. Trường Sinh tuy không biết nói, nhưng lại vô cùng tinh thông hội họa. Nàng vô cùng mong chờ được chiêm ngưỡng chiếc xiêm y do cậu bé đích thân thiết kế, chưa bao giờ nàng lại chờ mong một món lễ vật đến nhường này.

Bên cạnh có đông đảo hạ nhân như vậy, cũng xem như là không phá vỡ quy củ.

Sở Dực sai người đưa xe ngựa tới, Vân Sơ và hai nha hoàn chui vào xe, Vu Khoa ngồi đằng trước đánh xe.

Thôn trang kia cách đó rất gần, Vân Sơ cảm giác vừa mới ngồi lên xe đã đến nơi. Nàng vén mành xe, nhận thấy thôn trang này cũng không quá rộng lớn.

Đám người đi theo đã sớm đến đó thông báo, bọn hạ nhân đã chờ sẵn ở cổng thôn trang, hành lễ nghênh đón rồi lại đưa chủ tớ Vân Sơ tới sân viện gần nhất, nước ấm và mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong xuôi.

Thính Sương cũng ướt đẫm cả người, đã tới sương phòng bên cạnh tắm gội.

Thính Phong ở lại hầu hạ Vân Sơ đi tắm.

Ở nơi khác lạ đương nhiên không giống ở nhà. Nàng nhanh chóng tắm gội sạch sẽ rồi đứng dậy ngay.

Lúc này, hạ nhân về Vương phủ lấy xiêm y cũng đã trở lại, một nha hoàn gõ cửa đi vào, đứng sau bình phong cung kính nói: “Tạ phu nhân, nô tỳ đặt xiêm y của ngài ở chỗ này nhé.”

Nha hoàn buông khay, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Thính Phong giũ bộ xiêm y kia ra, kinh ngạc nói: “Trời ơi, chiếc váy này đẹp quá chừng! Sao tiểu quận chúa lại lợi hại đến vậy?”

Vân Sơ nhìn qua đó. Đây là một bộ váy dài may từ gấm thủy vân, trên váy thêu đầy hoa trà đủ màu sắc. Tuy nhiều màu nhưng tất cả đều dùng loại chỉ thêu trang nhã, nhạt màu, nhìn qua không hề thấy rối mắt, ngược lại còn tạo cảm giác thanh lệ tươi tắn.

Ở cổ áo và tay áo đều được thêu hai chữ Vân Sơ.