Tạ lão thái thái chợt bật dậy khỏi giường.
Hơn hai mươi năm về trước, Tạ gia bọn họ nào có là gì, một phụ nhân như bà cũng chẳng mấy để tâm đến những án kiện của triều đình.
Thế nhưng, bà vẫn tường tận, Hạ thị chính là hậu nhân của tội thần Hà gia, mà đại tôn tử Cảnh Ngọc của bà lại nạp nữ nhi của tội thần làm di nương!
Giờ đây, bà mới vỡ lẽ tại sao năm ấy Hạ thị vốn một lòng đòi gả cho Cảnh Ngọc, nhưng khi Cảnh Ngọc bước chân vào chốn quan trường, nàng ta lại chẳng còn tâm tư đó nữa!
Cũng đã rõ, nhiều lần bà muốn nâng Hạ thị lên làm di nương, song nàng ta đều chẳng tình nguyện!
Bởi ả tiện nhân ấy tự biết thân phận, biết mình sẽ gây phiền toái cho Tạ gia, biết mình sẽ hủy hoại tiền đồ của hài tử!
“Chuyện đó, tất thảy đều là chuyện của hơn hai mươi năm về trước...” Tạ Phinh run rẩy nói: “Hà gia đã chịu báo ứng, hơn một trăm người trong vòng tam tộc đã bị tru di... Triều đình đã sớm chẳng còn truy cứu sai phạm của Hà gia thuở ấy. Dù có người biết phụ thân nạp nữ nhi Hà gia làm thiếp thì cũng nào có sao... Dù con được Hạ thị sinh thành, song con chỉ nhận người làm mẫu thân của con thôi mà...”
Vân Sơ trong lòng cười khẩy một tiếng.
Tạ Phinh và Tạ Thế An quả nhiên không hổ là tỷ đệ ruột thịt, thảy đều ích kỷ như nhau, thảy đều sợ sau khi đích mẫu là nàng hay biết chuyện này sẽ bỏ rơi chúng.
Nàng thu lại vẻ trào phúng, cất lời: “Phinh tỷ nhi, con vẫn còn quá trẻ, hãy nghĩ lại cho kỹ đi. Năm đó Hà gia bị tru di nhiều người như vậy, thế gia trăm năm cũng tiêu tán. Những kẻ còn sót lại của Hà gia há có thể không oán hận sao? Hoàng thượng và triều đình há chẳng biết những kẻ này trong lòng ghi hận sao? Người Hà gia nên ở nơi thật xa xôi, lúc đó Hoàng thượng và triều đình sẽ không nói gì. Nhưng ——”
Nàng ngập ngừng một lát, rồi tiếp lời: “An ca nhi sắp vào Quốc Tử Giám, Phinh tỷ nhi sắp gả vào phủ An Tĩnh Vương. Hai con lại là hậu nhân của tội thần, thân cận với người hoàng thất đến vậy. Ai dám bảo đảm hai con sẽ không phát tiết mối oán hận sâu thẳm trong lòng lên người hoàng thất? Nếu có người biết được thân phận của hai con, trên dưới Tạ gia, từng người một đều phải trả giá đắt!”
Lão thái thái chỉ cảm thấy cuống họng mình trào lên một mùi vị tanh ngọt.
Đến cả một nha đầu như Phinh tỷ nhi cũng biết thân phận của Hạ thị, chỉ có bà là bị gạt bấy lâu nay!
Nếu đợi đến lúc An ca nhi vào Quốc Tử Giám, đợi Phinh tỷ nhi trở thành An Tĩnh Vương phi, Tạ gia bọn họ chắc chắn sẽ bị phán tội khi quân!
Tạ gia trải qua ba đời, hao phí vài chục năm, gian nan lắm mới đến được kinh thành, vất vả lắm mới đi được tới bước này, thế mà lại bị ả tiện phụ Hạ thị kia hủy hoại chỉ trong một sớm một chiều!
Tuyệt đối không thể vào Quốc Tử Giám!
Tuyệt đối không thể gả cho An Tĩnh Vương!
“Phốc!”
Lão thái thái không kìm được mà phun ra một ngụm m.á.u tươi.
“Sơ nhi!”
Lão thái thái vội nắm lấy tay Vân Sơ.
Vân Sơ rót cho bà một chung trà ấm: “Lão thái thái, người đừng quá phẫn nộ. Phu quân cùng An ca nhi đang tính toán phương kế, ý của bọn họ là muốn đưa Hạ di nương tới phương nam hoặc phương bắc mà thôi.”
Tạ Phinh gật đầu lia lịa như giã tỏi: “Đúng, đúng thế! Mau tiễn nàng ta đi, càng xa càng tốt! Đừng để người ngoài hay biết thân phận của Hạ thị thì sẽ chẳng còn sao nữa.”
“Thái lão phu nhân, chuyện yểm bùa ngày hôm nay đã đủ để minh chứng Hạ thị oán hận Tạ gia sâu sắc. Có lẽ nàng ta căm hận người năm đó không cho nàng bước chân vào cửa, hoặc giả là oán hận ta đã đoạt lấy vị trí chính thê này.” Vân Sơ cất lời: “Nếu Tạ gia còn đưa nàng ta rời đi, oán hận trong lòng nàng chắc chắn sẽ càng chồng chất, sâu đậm hơn nữa. Đến khi ấy, nếu nàng ta lại gây ra chuyện gì, e rằng chúng ta khó lòng chế ngự.”
Lão thái thái nghe vậy, lồng n.g.ự.c trĩu nặng: “Sơ nhi, ý con rốt cuộc là gì?”
Vân Sơ vẫn trầm mặc, không đáp lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sơ nhi, ta biết Cảnh Ngọc đã phụ con, Tạ gia cũng có lỗi với con, đã lừa dối con. Những việc này, Tạ gia nhất định sẽ từ từ bồi thường xứng đáng!” Lão thái thái khẩn cầu, giọng nghẹn ngào nói: “Nhưng An ca nhi, Duy ca nhi, Phinh tỷ nhi đều thật lòng xem con là mẫu thân, lẽ nào con nhẫn tâm nhìn tiền đồ của chúng bị hủy hoại sao? Con và Cảnh Ngọc phu thê vốn là một thể, con lại là phu nhân Tạ gia. Tạ gia ta gây dựng được cơ nghiệp đến ngày hôm nay quả thực không hề dễ dàng. Lẽ nào con đành lòng nhìn quan lộ của Cảnh Ngọc bị chôn vùi tại đây sao?”
Vân Sơ đứng dậy, rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Ta muốn xem chư vị Tạ gia định giải quyết ra sao, bấy giờ mới quyết định liệu sau này ta có còn là phu nhân Tạ gia nữa hay không.”
Nàng dứt lời, lập tức xoay người, rời khỏi An Thọ Đường mà đi.
Trong tâm trí Tạ lão thái thái, từng tiếng nổ ầm ầm vang vọng.
Lời lẽ ấy của Sơ nhi chẳng phải là đang muốn đoạn tuyệt mối quan hệ với Tạ gia, muốn hòa ly sao?
Trời đất ơi, Tạ gia chứa chấp hậu nhân tội thần Hạ thị vốn đã là một đả kích hủy diệt chí mạng. Nếu Vân Sơ cũng ra đi, Tạ gia e rằng sẽ vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên nổi nữa.
“Phinh tỷ nhi, đỡ ta dậy!”
Lão thái thái cố gắng gượng bò dậy khỏi giường. Chu ma ma cùng Tạ Phinh, một người bên tả, một người bên hữu, vội vàng đỡ lấy bà.
Từ lúc phát hiện ra hình nhân yểm bùa, lão thái thái đã không ngừng ho ra máu. Mới vừa rồi đây, người còn phun ra một ngụm m.á.u lớn, thân thể quả thực đã có chút chịu đựng không nổi nữa rồi.
Song, bà hiểu rõ, dù không chịu nổi cũng phải gắng gượng chống đỡ đứng dậy, nếu không, e rằng sẽ đến lượt Tạ gia không thể chống đỡ nổi nữa.
Đoàn người nhanh chóng tiến đến viện của Tạ Cảnh Ngọc. Đám hạ nhân vẫn đang bận rộn công việc, nhưng bầu không khí trong thư phòng lại vô cùng nặng nề, căng thẳng.
Lão thái thái vừa bước vào, Chu ma ma liền đóng chặt cửa thư phòng, đích thân đứng dưới thềm canh giữ, không cho phép bất kỳ hạ nhân nào bén mảng tới gần.
“Tổ mẫu, cớ sao người lại đích thân giá lâm đến đây?”
Gà Mái Leo Núi
Tạ Cảnh Ngọc vội vã đỡ lão thái thái ngồi xuống ghế, còn cẩn thận đặt một chiếc gối mềm phía sau lưng người.
“Ta đã hay tin về chuyện của Hạ thị.” Lão thái thái không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Cảnh Ngọc, con và An ca nhi đã thương nghị lâu như vậy, đã định liệu cách xử trí ra sao chưa?”
Tạ Cảnh Ngọc mím chặt đôi môi.
Tạ Thế An thì nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền.
Hai phụ tử họ đã bàn luận hồi lâu, song trên thực tế lại chẳng thể làm được điều gì, bởi lẽ mọi đường đều đã bị chặn đứng.
Tuyệt nhiên không thể để Hạ thị lưu lại Tạ phủ.
Nhưng nếu tiễn Hạ thị đi, lỡ đâu giữa đường xảy ra biến cố thì sao?
Hiện thời đang có kẻ dòm ngó Tạ gia ta. Một khi Hạ thị rời khỏi Tạ phủ, chẳng may rơi vào tay những kẻ hiểm ác kia, đến lúc đó, bọn ta e rằng sẽ chẳng còn đường nào để xoay chuyển càn khôn nữa.
“Ta có một biện pháp.”
Lão thái thái chậm rãi cất lời. Tầm mắt mọi người tức khắc đổ dồn về phía người.
“Nếu Hạ thị quy tiên, thì xem như cái c.h.ế.t ấy không có đối chứng.” Lão thái thái gằn từng chữ, ánh mắt sắc lạnh: “Chỉ là xem các ngươi có đủ nhẫn tâm bỏ được hay không thôi.”
Tạ Phinh nghe vậy, nhất thời choáng váng, thốt lên: “Không thể nào...”
Dẫu nàng ta chán ghét mẫu thân ruột thịt Hạ thị, nhưng chưa từng có ý định dồn người vào tuyệt lộ.