Đây là lần đầu tiên bọn họ được nghe một lý luận độc đáo đến thế.
Ai ai cũng biết hòa ly là chuyện đại bất tường, chưa từng nghe nói nữ nhi của đại gia tộc nào lại hòa ly.
Sao lời thốt ra từ miệng vị gia chủ lại biến hòa ly thành một chuyện may mắn đến thế?
Đây quả là lý luận phi lý!
Thật sự hoang đường!
Các vị tộc lão liếc nhìn nhau, đang định mở lời phản bác.
“Nếu Thấm nhi không hòa ly, sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t ở Phương gia!” Vân Tư Lân gằn giọng, từng chữ một rành rọt: “Các vị trưởng bối, ta hỏi các vị một câu, tính mạng nữ nhi Vân gia trọng yếu, hay thể diện Vân gia trọng yếu hơn?”
Nói tới vấn đề này, các vị tộc lão đều tỏ vẻ chần chừ.
Trên thực tế, trong mắt bọn họ, danh dự trăm năm của Vân gia tất nhiên là quan trọng hơn cả.
Nhưng nếu những lời này thốt ra, e rằng sẽ khiến không ít nữ quyến đã xuất giá cảm thấy u buồn thất vọng, sợ rằng những nữ nhi Vân gia đã đi lấy chồng sẽ khó lòng gắn bó khăng khít với gia tộc như xưa. Huống hồ, đa số bọn họ đều là nữ nhân, tự thân cũng có nữ nhi, tôn nữ, tằng tôn nữ. Nếu chuyện như vậy giáng xuống đầu những hậu bối trực hệ trong nhà, liệu họ sẽ lựa chọn ra sao?
Thịt da người phàm, ai nấy đều thấu hiểu nỗi lòng.
Đại sảnh trở nên im lặng.
Vân Tư Lân cất lời: “Nếu chư vị tộc lão không còn ý kiến nào khác, vậy cứ an bài như vậy đi. Vân Trạch, con đích thân phụ trách việc này.”
Mẫu thân Thấm Nhi mừng đến phát khóc: “Đa tạ tướng quân, vô vàn cảm tạ tướng quân...”
Khi ấy, dù biết các tộc lão sẽ khó lòng chấp thuận việc hòa ly, nhưng bà vẫn cố ý đưa ra yêu cầu quá đáng này, chỉ mong bức bách họ tìm ra một kế sách vẹn toàn.
Chẳng ngờ, tướng quân lại bằng lòng với thỉnh cầu có phần thái quá này.
Vân Tư Lân khẽ phất tay: “Dẫu một nét bút chẳng thể viết thành chữ Vân, nhưng nếu ngay cả người trong gia tộc mà ta còn chẳng thể bảo hộ, thì liệu có xứng đáng làm chủ nhân Vân gia này ư!”
Việc đã đến nông nỗi này, chư vị tộc lão đành phải chấp nhận cục diện trước mắt.
Nỗi u uất trong lòng Vân Sơ theo đó cũng dần tan biến.
Nàng không quan tâm đến việc bản thân có thể hòa ly hay không, đời này của nàng vốn đã định, ở nơi nào cũng chẳng khác biệt là bao.
Nàng vui vẻ là vì Vân gia lại có thêm một người thoát khỏi bi kịch đời trước.
Chắc hẳn phụ thân đã tin lời nàng khuyên, có phụ thân nắm giữ đại cục, lại có tổ phụ cùng đại ca bày mưu tính kế, Vân gia nhất định có thể xoay chuyển kết cục bị tru diệt cả nhà.
Vân Sơ dùng bữa xong xuôi mới quay về Tạ gia.
Gần đây nàng thường xuyên lui tới Vân gia, người Tạ gia đã thành quen, cũng chẳng còn bận tâm bàn tán.
“Phu nhân, một canh giờ trước, đại nhân đã rời phủ đi xã giao.” Thính Phong tiến đến bẩm báo: “Phu nhân đã đi khuyên nhủ nhưng vô ích.”
Vân Sơ chẳng hề bận tâm, chỉ khẽ mỉm cười.
Đương nhiên là chẳng thể khuyên nổi. Tạ Cảnh Ngọc vốn đã bị giáng chức, nàng lại còn giúp y xin nghỉ bảy ngày, một kẻ coi trọng công danh như y chắc chắn ruột gan nóng như lửa đốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có kẻ đến mời, y nào còn màng chi đến thân thể, vả lại, việc xã giao đa phần đều không thể thiếu rượu, mà rượu lại chính là vật tốt giúp đẩy nhanh độc tính trong người.
Nàng chậm rãi thu lại nụ cười trên môi.
Nếu Tạ Cảnh Ngọc tạ thế, nàng sẽ thành quả phụ Tạ gia. Lẽ nào thật sự phải ở lại Tạ gia trọn đời sao?
Tuy nàng chẳng mấy bận tâm đến việc mình sẽ phải ở đâu, nhưng Tạ gia này quả thực khiến người ta ghê tởm đến tận xương tủy.
Chuyện của Vân gia ngày hôm nay vừa vặn mở ra cho nàng một con đường mới.
“Phu nhân, nhị thiếu gia đã trở về.”
Vân Sơ khóe môi khẽ cong: “Đi thôi, ra nghênh đón nó.”
Xe ngựa dừng lại trước cửa Tạ phủ. Tạ Thế Duy được tiểu tư đỡ tay bước xuống xe. Khi cất bước, đùi phải của nó gần như chẳng còn chút sức lực, cần phải có tiểu tư dìu đỡ mới có thể bước lên bậc thang.
Nó ngẩng đầu lên, chỉ thấy độc một mình Vân Sơ đứng ngoài cửa nghênh đón nó.
Nó cúi đầu hành lễ, cất tiếng: “Mẫu thân.”
“Chắc hẳn đường xá xa xôi đã khiến con mỏi mệt rồi phải không?” Vân Sơ nở nụ cười tươi tắn: “Phụ thân con ra ngoài xã giao, đại ca còn đang ở học đường, lão phu nhân cùng phu nhân đang nghỉ trưa, lát nữa sẽ ghé thăm con... Con có đói bụng không? Ta đã sai người chuẩn bị những món con ưa thích rồi, đi thôi, về viện rửa tay rồi dùng bữa trưa trước đã.”
Vẻ mặt tươi cười dịu dàng của nàng khiến Tạ Thế Duy sững sờ, ngỡ như nó vẫn là Tạ phủ nhị thiếu gia như thuở trước.
Chỉ có đùi phải tê dại không chút sức lực lại nhắc nhở nó rằng giờ đây đã chẳng thể như trước nữa.
Nó vốn tưởng rằng chân mình bị người ta đánh tàn phế, khó lòng chữa khỏi... Mấy hôm trước mới hay, thì ra chính là đại ca đã xúi giục phụ thân không chịu chữa trị cho nó. Ruột thịt đại ca của nó đấy, vậy mà lại nhẫn tâm biến nó thành một kẻ tàn phế! Chỉ vì nó đắc tội Tuyên Võ hầu, mà Tạ gia lại vứt bỏ nó!
Chẳng lẽ ta nên cảm thấy may mắn sao? Ít nhất, mạng sống này vẫn còn vương lại trên thân ta!
Thế nhưng, nương thân của ta, người vẫn luôn thương yêu ta nhất, lại bị đại ca cùng đại tỷ tự tay tẩm độc mà g.i.ế.c hại!
Ta thành kẻ tàn phế!
Nương thân cũng đã khuất!
Dựa vào đâu mà đời ta lại phải chịu cảnh phế bỏ?
Dựa vào đâu mà nương lại phải c.h.ế.t thảm không minh bạch?
Dựa vào đâu mà đại ca lại có thể đường hoàng tiến vào Quốc Tử Giám?
Dựa vào đâu mà đại tỷ lại được gả vào vương phủ phong quang?
“Duy ca nhi, làm sao vậy?”
Thanh âm ôn nhu của Vân Sơ bỗng kéo Tạ Thế Duy thoát khỏi cơn phẫn nộ trong lòng.
Nó vội vã đè nén hận ý, cất tiếng: “Đa tạ mẫu thân.”
Rời xa Tạ gia bấy lâu, nay hồi phủ mà chỉ có một mình mẫu thân ra nghênh đón. Nó loáng thoáng nghe phu xe thuật lại rằng người Tạ gia vốn không hề muốn đón nó về, song là mẫu thân kiên quyết đòi đưa nó đến gặp ngoại công, nhờ vậy nó mới có cơ duyên đặt chân trở lại Tạ gia.
Gà Mái Leo Núi
Mẫu thân dẫu không cùng huyết thống, lại yêu thương nó đến nhường này.
Còn những kẻ gọi là "người thân" kia, cả bọn thảy đều là lũ cầm thú m.á.u lạnh!