Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 182



Giọng điệu nàng trở nên băng giá: “Y sư chẩn đoán ta vô sinh, chẳng lẽ ta cũng nên sinh lòng hoài nghi, cho rằng chuyện này có liên quan đến ngươi sao?”

Tạ Thế An bỗng ngẩng phắt đầu: “Không, mẫu thân, nhi tử chưa từng làm chuyện đó!”

“Hành động của ngươi, ta cũng có thể lý giải phần nào.” Vân Sơ cười khổ: “Ngươi lo sợ ta cùng phụ thân ngươi khi có đích tử sẽ lạnh nhạt, xa cách ngươi, nên mới làm ra những chuyện như thế này... Hiểu là một lẽ, song chấp nhận lại là chuyện khác, An ca nhi, đời này, ta vĩnh viễn không thể có cốt nhục của chính mình... Giờ đây, ngươi đã mãn nguyện rồi ư?”

Nói đoạn, nàng c.ắ.n chặt môi, quay mình bước ra khỏi phòng.

Tạ Thế An có ngàn vạn lời muốn biện bạch.

Hắn còn chưa kịp đứng lên thì n.g.ự.c đã bị một cước đá văng, chính là Tạ Cảnh Ngọc dốc hết toàn lực, đá thẳng vào n.g.ự.c hắn.

“Vì cớ gì ta lại sinh ra nghịch tử như ngươi!” Tạ Cảnh Ngọc ngã vật xuống giường: “Cút! Cút ngay khỏi mắt ta!”

Bấy lâu nay, hắn vẫn luôn tự hào về Tạ Thế An, từng cho rằng hài tử này sẽ là trụ cột tương lai của Tạ gia, tin tưởng hài tử này sẽ khiến Tạ gia thay da đổi thịt.

Nhưng thủ đoạn của đứa con này lại khiến hắn không khỏi rùng mình sợ hãi...

Song ngẫm lại, một người có thể không do dự bức tử mẫu thân ruột thịt, làm sao có thể chịu đựng được một đích trưởng tử chân chính của Tạ gia xuất hiện, đoạt đi tất thảy?

Đứa con này tính tình bạc bẽo, lạnh lùng ích kỷ, kẻ như vậy, sá gì không thể leo lên được vị trí cao...

Tạ gia chung quy vẫn đành phải nương tựa vào An ca nhi.

Tạ Cảnh Ngọc nhắm mắt lại.

Chỉ là... quá đỗi có lỗi với Vân Sơ.

Hắn đã có không ít con cái, mà Vân Sơ rốt cuộc lại chẳng thể có lấy một mụn con.

Tạ Thế An ôm n.g.ự.c đi ra khỏi phòng.

Hắn nhìn tên gia đinh, khẽ cất tiếng hỏi: “Hôm nay đã có ai tới phủ viện của phụ thân?”

Tên gia đinh cúi đầu đáp lời: “Cách đây hơn một canh giờ, phu nhân đã dẫn một ngự y đến chẩn mạch cho đại nhân.”

Tạ Thế An sầm mặt.

Hắn đã tra cứu y thư, loài hoa đó phải đặt trong phòng đủ một tháng mới phát huy công hiệu.

Thế nhưng hắn mới đem hoa đến chưa đầy mười ngày, tại sao ngự y lại có thể chẩn đoán phụ thân hắn bị ảnh hưởng bởi loài hoa này?

Hắn lại cảm thấy chuyện này có đôi phần kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái rốt cuộc nằm ở đâu.

Gà Mái Leo Núi

Hắn cất bước, thẳng tiến Sanh Cư.

Thính Tuyết đứng canh ngoài cửa: “Phu nhân đang nghỉ ngơi, kính mời đại thiếu gia trở về.”

Tạ Thế An cất lời: “Sáng mai ta sẽ đến tạ tội với mẫu thân.”

Vân Sơ ngồi trong phòng, chẳng hề để tâm đến những chuyện trong Tạ gia.

Nàng đang phác thảo ba mặt dây chuyền, một dành cho Du ca nhi, một dành cho Trường Sinh, và một dành cho chính nàng.

Nhưng khối ngọc mà Bình Tây Vương ban tặng quá lớn, sau khi chế tác ba mặt dây, vẫn còn thừa lại đến hai phần ba.

Nàng trầm tư một lát, rồi bắt đầu vẽ những món trang sức nhỏ xinh hợp với các tiểu cô nương, làm thành trọn một bộ trang sức, chắc chắn các tiểu cô nương sẽ vô cùng yêu thích.

Phần nguyên liệu còn lại, nàng sẽ cho chế tác thành một hạt châu, kết hợp cùng tua rua do chính tay nàng kết, có thể tặng Du ca nhi để treo trên thân quạt hoặc bội kiếm.

Vân Sơ phải mất hai ngày mới hoàn thành bản thảo, sau đó mang theo bản vẽ, đi tìm thợ thủ công giỏi.

Vừa bước ra đến đường cái, nàng đã nghe thấy không ít người bàn tán về Lưu phò mã.

“Các ngươi đã hay tin gì chưa, Lưu phò mã bị c.h.é.m đầu rồi!”

“Tên Lưu phò mã kia là người Đại công chúa đích thân lựa chọn, được công chúa vô cùng sủng ái, cớ sao nay lại đầu lìa khỏi cổ?”

“Chất nhi của ta vốn làm việc trong cung, y nói Lưu phò mã điện tiền thất nghi, bất kính với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng giận dữ, đích thân c.h.é.m đầu Lưu phò mã!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chẳng phải ngươi thấy vừa có rất nhiều nha dịch đi qua đó sao, nghe nói người Lưu gia đều bị bắt lại hết rồi!”

“Dù Lưu phò mã điện tiền thất nghi thì cũng hà cớ gì liên lụy đến những người khác ở Lưu gia?”

“Chuyện này là việc của hoàng thất, dân chúng như chúng ta làm sao thấu rõ được...”

“...”

Nghe dân chúng bàn tán xôn xao trên đầu đường cuối ngõ chuyện của Lưu phò mã, trong lòng Vân Sơ chợt dấy lên hoảng hốt.

Kiếp trước, mãi đến tháng chín, chuyện của Lưu phò mã mới bị phơi bày ra ánh sáng, kiếp này lại tới sớm hơn nửa tháng, hẳn là phụ thân và đại ca đã làm gì đó rồi.

Dân chúng đều nghĩ Lưu phò mã điện tiền thất nghi, khiến long nhan phẫn nộ nên mới bị c.h.é.m đầu.

Kỳ thực là bởi sau khi Lưu phò mã bãi triều xong, liền đến tằng tịu với một phi tử trong hậu cung, lại bị Hoàng Thượng bắt gặp ngay tại trận. Phàm là nam nhân nào cũng chẳng thể dung thứ chuyện bị đội nón xanh, huống hồ lại là thiên tử của một quốc gia, Hoàng Thượng lập tức rút trường đao của thị vệ bên cạnh, không chút do dự mà c.h.é.m đầu Lưu phò mã.

Hoàng Thượng cũng đã lớn tuổi, thể lực đã suy yếu, nghe đồn phải c.h.é.m nhiều nhát, đầu Lưu phò mã mới lìa khỏi cổ...

Chuyện xấu hổ của hoàng thất há có thể để người ngoài biết được, chỉ có ít người biết rõ ngọn ngành.

Hoàng Thượng chẳng yên tâm giao cho kẻ khác xử lý chuyện của Lưu phò mã, đành giao phó cho phụ thân nàng, định ra một loạt tội danh để c.h.é.m sạch cả phủ phò mã.

Mà lá thư nàng viết theo giọng văn của Tuyên Võ hầu, lại đang đặt trên thư án trong phòng Lưu phò mã.

Nội dung bức thư vô cùng đơn giản: “... Chuyện của phò mã và Điền phi, tại hạ có chút ít manh mối, nếu muốn tại hạ giữ kín chuyện này, phò mã hãy chuẩn bị mười ngàn lượng bạc, đưa tới phủ Tuyên Võ hầu...”

Đã biết chuyện xấu hổ của hoàng gia, lại còn dùng chuyện này để uy h.i.ế.p tống tiền, đây là việc Hoàng Thượng tuyệt đối không thể dung thứ, phủ Tuyên Võ hầu chắc chắn sẽ mau chóng biến mất khỏi kinh thành.

Sắc mặt Vân Sơ lạnh lùng.

Kiếp trước, mãi đến khi chết, nàng cũng không hay biết còn một người khác tham dự vào đêm hoa chúc của mình.

Phá hủy một đời của nàng, lại còn muốn tiêu d.a.o làm Tuyên Võ hầu, trong nhà hiền thê ấm êm, bên ngoài kiều thiếp vây quanh, quả là nằm mơ giữa ban ngày!

Vân Sơ vừa mới cùng thợ khéo bàn bạc xong bản thảo chi tiết thì đã thấy một đoàn binh quan rầm rập đi qua đầu đường, rồi dừng lại trước cửa phủ Tuyên Võ hầu.

Chẳng bao lâu sau, đám quan binh ấy lại áp giải Tuyên Võ hầu ngang qua con đường đó.

Vô số dân chúng nghị luận sôi nổi.

“Chuyện hôm nay rốt cuộc là sao đây, Lưu phò mã xảy ra chuyện, Tuyên Võ hầu cũng xảy ra chuyện?”

“Lưu phò mã là điện tiền thất nghi, Tuyên Võ hầu đã phạm phải tội gì mà lại khiến triều đình phải gióng trống khua chiêng mà bắt người?”

“Ai mà biết được chuyện này là thế nào...”

Tần Minh Hằng bị áp giải, cũng không rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Từ sau khi hưu thê Lạc thị, y đã trở thành trò cười cho thiên hạ trong những buổi trà dư tửu hậu khắp kinh thành. Để tránh bị người đời chế giễu, mấy ngày nay y không thượng triều, ngày ngày ở nhà chăm sóc Sơ Nương, đọc tứ thư ngũ kinh cho hài tử trong bụng Sơ Nương nghe.

Y cũng vừa nghe hạ nhân thuật lại chuyện của Lưu phò mã, còn đang kinh ngạc rằng một phò mã lại dám tằng tịu với phi tử hậu cung thì quan binh đã xông thẳng vào hầu phủ bắt trói y.

Kể từ khi kế thừa tước vị, y luôn giữ mình theo cương thường phép tắc, chưa từng làm điều gì trái với lễ giáo. Giờ đây, y thực sự không rõ bản thân đã phạm tội gì mà lại bị bắt giữ công khai giữa chốn đông người, bị áp giải đến nha môn như kẻ tội đồ bị diễu hành khắp phố phường. Hành động này chẳng phải đang chà đạp lên thanh danh của Tuyên Võ hầu phủ hay sao!

Y ngẩng đầu, giữa đám người ồn ào náo nhiệt, y chợt nhìn thấy một dung nhan mà y hằng mong nhớ ngày đêm.

Chính là Vân Sơ!

Trong khoảnh khắc ấy, y đã thấu tỏ vì sao mình lại rơi vào cảnh khốn cùng này.

Là nàng... Nàng đã dùng quyền thế Vân gia để gán cho y một tội danh vu oan... Tất cả chỉ vì muốn báo thù mối hận đêm động phòng hoa chúc năm xưa!

Nàng là người trong mộng y thầm nhung nhớ từ thuở thiếu thời, y đã yêu mến nàng bao năm qua, nguyện vì nàng mà đ.á.n.h đổi tất thảy.

Thế nhưng, nàng lại chỉ hận không thể khiến y vạn kiếp bất phục.

Y nhìn Vân Sơ, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt vô tình của nàng, nhìn thấy vẻ đắc ý trong đáy mắt sâu thẳm ấy, trái tim y tựa hồ bị ngàn vạn mũi d.a.o đ.â.m chém, đau đớn đến thấu xương.

Người đêm hôm đó rõ ràng chẳng phải là y, cớ gì nàng lại trút oán hờn lên đầu y như vậy?