“Không biết đã giao Tần Minh Hằng cho vị đại nhân nào thẩm vấn?” Vân Sơ ngập ngừng cất lời: “Vương gia có thể can dự vào vụ án này không?”
Sở Dực nắn vuốt ngón tay: “Ý của nàng là hy vọng ta tiếp nhận?”
Vân Sơ rũ mắt: “Làm phiền Vương gia, ta biết yêu cầu này quả thực bất hợp lý nên có mang khế đất của thôn trang suối nước nóng đến đây, xin Vương gia nhận lấy.”
Lúc trước Ân tần muốn mua thôn trang này nhưng nàng không muốn bán.
Bây giờ nàng cần người tương trợ, vậy phải có thái độ thành tâm thỉnh cầu, nàng nguyện ý giao ra thôn trang này.
“Tạ...” Sở Dực vừa mở miệng đã ngay thẳng đổi thay cách xưng hô: “Vân tiểu thư, nàng quá khách sáo rồi.”
Hắn đẩy khế đất về, phân phó Trình Tự đôi lời, Trình Tự nhanh chóng rời khỏi vương phủ.
Vân Sơ biết hắn đi xử lý chuyện của Tần Minh Hằng.
Nàng đang muốn mở miệng nói chuyện thì đã thấy gia đinh bên ngoài đi vào thì thầm bên tai Sở Dực.
Sở Dực đột nhiên thay đổi sắc mặt, không thể tin nhìn Vân Sơ: “Trượng phu của nàng, Tạ Cảnh Ngọc đã mất rồi sao?”
Vân Sơ sửng sốt.
Tạ Cảnh Ngọc mất nhưng vẫn chưa phát tang, trước mắt chỉ có người Tạ gia biết, ngay cả thị vệ canh giữ Tạ phủ cũng chưa chắc đã hay.
Sao nam nhân này lại nhận được tin nhanh như vậy?
Hay là, hắn vẫn luôn phái người thăm dò động tĩnh của Tạ gia?
Thấy Vân Sơ trầm mặc, Sở Dực đột nhiên sa sút: “Trượng phu nàng mất trên tay Tần Minh Hằng sao?”
Cho nên nàng mới cầu hắn tiếp nhận án tử của Tần Minh Hằng, muốn báo thù cho Tạ Cảnh Ngọc?
Là như thế sao?
“Không phải như vậy.”
Vân Sơ trực tiếp phủ nhận.
Nàng mím môi cất lời: “Tạ gia gặp biến cố, hắn mượn rượu giải sầu, vốn sức khỏe đã kém, uống nhiều rượu nên mới xảy ra chuyện... không liên quan tới kẻ khác.”
Ánh mắt Sở Dực có chút tối lại.
Tạ Cảnh Ngọc phải giữ hiếu một năm, hắn vì tư tâm của mình nên cho y hồi triều, sắp xếp cho y công việc béo bở nhất ở Hộ bộ.
Hắn còn cho người động tay động chân vào sổ sách, cố ý bày lỗ hổng ra trước mắt Tạ Cảnh Ngọc.
Hắn nghĩ nếu Tạ Cảnh Ngọc có thể chịu được dụ hoặc lớn như thế thì y chính là chính nhân quân tử, như vậy tâm ý ta cũng sẽ hoàn toàn nguội lạnh.
Nhưng ngày đầu tiên Tạ Cảnh Ngọc phát hiện sai sót, y đã biển thủ hơn ngàn lượng bạc của Hộ bộ.
Hắn thầm mừng vì Tạ Cảnh Ngọc chỉ là một tiểu nhân.
Hắn đau lòng vì Vân Sơ gả cho một người như vậy.
Hắn không ngờ Tạ Cảnh Ngọc còn chưa đợi triều đình tra rõ án kiện thì đã say rượu mà mất mạng.
“Là ta sắp xếp vị trí này cho Tạ Cảnh Ngọc.” Hắn gian nan mở miệng: “Nếu không phải ta, có lẽ chuyện này đã không...”
“Xét đến cùng là do phẩm hạnh của y có khiếm khuyết.” Vân Sơ thờ ơ cất lời: “Người làm, trời nhìn, đây chính là quả báo y đáng phải gánh chịu.”
Sở Dực cảm nhận được trong lời nàng thốt ra ẩn chứa những cảm xúc phức tạp.
Hắn nghĩ dù trượng phu của nàng là một tên ngụy quân tử tham ô công quỹ của triều đình, dù trượng phu của nàng từng gây ra vô vàn lỗi lầm với nàng như vậy thì trong lòng nàng vẫn có một vị trí nhỏ dành cho Tạ Cảnh Ngọc.
Đang nói thì Trình Tự đã trở lại.
“Vương gia, lúc thủ hạ đến Đại Lý Tự thì thấy Tuyên Võ hầu đang chịu phạt roi, Đại Lý Tự Khanh chuẩn bị đưa y ra xử trảm trước lúc rạng đông.” Hắn bẩm báo: “Thuộc hạ nói Tuyên Võ hầu còn dính tới án khác nên Đại Lý Tự Khanh tạm giữ lại mạng cho y.”
Vân Sơ nhẹ nhàng thở phào.
Thị vệ giám sát có quyền xử tử tội phạm đào vong trên đường lưu đày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Minh Hằng bị bắt, nàng đã đoán là y sẽ không sống được cho tới khi bình minh ló rạng nên mới chạy tới đây lúc nửa đêm.
May thay, vẫn chưa quá muộn.
Vân Sơ đứng lên cáo từ.
Sở Dực tiễn nàng ra đến cửa vương phủ, thấy nàng bộ hành hồi phủ thì khẽ chau đôi mày kiếm: “Trình Tự, an bài xa giá.”
Trình Tự vốn định bẩm rằng kinh đô ban đêm cấm xe giá đi lại đêm trường, song chợt nghĩ, Vương gia nhà ta là ai cơ chứ, mỗi lần tiêu diệt giặc cướp đều khải hoàn về kinh lúc đêm khuya, ngay cả cổng thành cũng phải rộng mở đón rước Vương gia, nửa đêm ngồi xa giá thì có xá gì?
Hắn lập tức an bài xa giá.
Vân Sơ tất nhiên muốn khước từ.
“Tàn dư thế lực Tần gia còn chưa bị tóm gọn hoàn toàn, lỡ trên đường có kẻ nào dám bắt cóc Vân tiểu thư thì chính là sai sót của bổn vương.” Sở Dực làm động tác mời: “Vân tiểu thư, mời.”
Lúc Vân Sơ còn là khuê nữ, người ta thường gọi nàng là Vân tiểu thư, nhưng từ khi nàng xuất giá, người đời đều gọi nàng là Tạ phu nhân, ba chữ Vân tiểu thư này khiến nàng cảm thấy có chút lạ lẫm.
Cho dù nàng đã rời Tạ gia, không còn chút liên can nào đến Tạ Cảnh Ngọc thì người ngoài vẫn nên dùng danh xưng dành cho nữ tử đã xuất giá mà xưng hô với nàng, phải là Vân nương tử.
Nhưng chuyện xưng hô này nếu bộc bạch ra thành lời, e rằng lại thành ra quá để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.
Nàng khẽ gật đầu tạ ơn Sở Dực, vin tay Thu Đồng, khom lưng bước lên xa giá, xa giá chầm chậm lăn bánh, xuôi về phía trước.
Nàng còn nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên bên tai, vén rèm xe, lại thấy Sở Dực đang cưỡi ngựa song hành bên cạnh xa giá của nàng.
“Bổn vương đến Đại Lý Tự tiếp quản án vụ của Tần Minh Hằng.”
Sở Dực vô thức cất lời giải thích.
Giải thích xong rồi mới phát hiện Đại Lý Tự tọa lạc ở hướng Tây nhưng hắn lại đang phi ngựa về phía Đông...
Vân Sơ cũng chẳng truy vấn thêm, hạ rèm xe, bình an trở về trước đại môn Tạ gia.
Hai thị vệ lập tức hành lễ: “Bái kiến Bình Tây Vương!”
Sở Dực gật đầu, nhìn Vân Sơ ung dung bước vào đại môn Tạ gia.
Vân Sơ cảm giác một ánh mắt nóng rực dường như đang dán chặt lấy bóng lưng nàng, chẳng cần quay đầu cũng biết người đó là Sở Dực.
Sau khi cập kê, nàng được người đời xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân kinh đô, mỗi khi đi ra ngoài, nàng đều cảm nhận vô vàn ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Sau này nàng cũng hiếm khi ra khỏi phủ.
Càng về sau nữa, nàng đã trở thành thiếu phụ, búi tóc theo kiểu thiếu phụ, rất ít khi thấy được những ánh mắt nóng rực như lửa đốt đến thế.
Nàng cảm thấy đôi chút khó tin, chẳng lẽ Bình Tây Vương đối với nàng...
Nàng lắc đầu, không thể nào! Hẳn là ta đã nghĩ ngợi quá nhiều rồi.
Mãi đến khi đại môn Tạ gia khép chặt, Sở Dực mới thu hồi tầm mắt.
Hắn nhìn các thị vệ canh giữ cửa Tạ phủ, mở miệng nói: “Truyền lệnh của bổn vương, tất cả mọi người đều lui đi.”
Trong thâm tâm nàng hẳn vẫn còn vương vấn bóng hình nam nhân ấy. Nếu chẳng thể cử hành tang lễ một cách đường hoàng, e rằng nàng sẽ mang theo mối bận tâm khôn nguôi cả đời.
Hắn hy vọng, nàng có thể sớm đoạn tuyệt mọi vương vấn với Tạ Cảnh Ngọc...
“Vương gia, vừa có người tới báo.” Trình Tự tiến lên vài bước, khẽ khàng bẩm báo: “Không phải lúc trước Vương gia sai người điều tra về Tần đại phu sao, nửa tháng qua, thuộc hạ đã tra hỏi khắp kinh đô, cũng tìm ra ba bốn vị đại phu mang họ Tần, song chẳng một ai là lão ngự y như miêu tả.”
Sở Dực sực nhớ lại.
Gà Mái Leo Núi
Vào ngày đại hôn của Tạ Phinh, đại tiểu thư Tạ gia, hắn từ lời Tạ Cảnh Ngọc mà hay tin Vân Sơ mời một vị Tần lão ngự y về phủ chẩn trị cho Tạ Cảnh Ngọc.
Binh pháp có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Vì vậy hắn bèn sai người đi tìm kiếm vị Tần đại phu ấy, vốn là để hỏi thăm tình trạng cơ thể của Tạ Cảnh Ngọc.
Một việc cỏn con như thế, tra xét ròng rã hơn nửa tháng trời, lại chẳng tra ra manh mối nào.
“Thuộc hạ đã thay đổi hướng điều tra.” Trình Tự tiếp lời: “Thuộc hạ đã bỏ ra ít bạc để dò hỏi các hạ nhân Tạ gia, những kẻ từng chứng kiến Tần lão ngự y vẽ đôi ba bức họa. Sau đó, ta đưa về nha môn chắp vá lại thành họa đồ hoàn chỉnh, rốt cuộc cũng tìm ra người được gọi là Tần lão ngự y kia lại là một lão nhân bán đậu phụ trong con ngõ nhỏ ở kinh thành. Thuộc hạ sai thị vệ mời lão nhân kia đi trà đình đàm đạo, thương lượng từ mười lượng bạc lên đến ngàn ba trăm lượng, rốt cuộc ba canh giờ sau lão nhân mới chịu hé lộ, thì ra là Tạ phu nhân đã tìm đến lão, xin lão mạo nhận chức ngự y trong cung...”