Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 235



“Phương nam, sắp có đại loạn.” Đinh Nhất Nguyên nhìn về hướng nam, sau đó lại nhìn về phía phủ Tướng quân của Vân gia: “Đồng tiền chỉ rõ, thiên tượng có điềm lạ, chiến thần của quốc gia, vì cớ gì mà lại bị mây đen bao phủ giữa vầng hào quang...”

Bình Tân hầu thế tử nhíu mày: “Ngươi có thể dùng lời lẽ thông thường mà nói được không?”

Đinh Nhất Nguyên chậm rãi mở miệng: “Chiến thần của nước ta ấy là Trụ Quốc đại tướng quân, ý là Trụ Quốc đại tướng quân đã mất tích.”

“Ăn nói hồ đồ!”

“Tên lừa đảo nơi nào tới, dám vọng ngôn những việc cơ mật của phủ Tướng quân!”

“Trụ Quốc đại tướng quân đang ở tiền tuyến g.i.ế.c địch, há có thể mất tăm!”

“Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!”

Trụ Quốc đại tướng quân có uy tín rất lớn trong dân gian, không một ai tin những lời này của Đinh Nhất Nguyên, đám đông không thể kìm nén cơn phẫn nộ, ào ào ném tạp vật về phía hắn.

Tùy tùng của Bình Tân hầu thế tử thừa lúc hỗn loạn, liền đoạt lại túi bạc: “Lời lẽ mê hoặc lòng người, lại dám lừa dối thế tử nhà ta, xem bọn ta dạy dỗ ngươi ra sao!”

Đinh Nhất Nguyên ôm đầu, bị người tay đ.ấ.m chân đá.

Nửa năm nay, y đã quen với những trận đòn roi, biết cách tự giảm bớt thương tổn cho bản thân.

Đám người ấy phát tiết cơn tức giận một hồi rồi cũng dần tản đi.

Chuyện về kẻ rao bán đồng tiền với giá cao trong dân gian đã truyền khắp nơi, nay lời lẽ đại nghịch bất đạo của y lại càng khiến thiên hạ xôn xao. Thêm vào đó, Bình Tân hầu thế tử còn cố ý thêu dệt thêm mà truyền bá, khiến tin tức nhanh chóng lọt vào tai các bậc huân quý chốn kinh thành, và cả những kẻ có dã tâm. Sau khi cẩn thận điều tra, kết quả hiển nhiên là Vân Tư Lân quả thực đã mất tích.

Lúc này, triều đình chấn động kịch liệt.

“Bẩm Hoàng Thượng, có người tận mắt chứng kiến Vân tướng quân tiến vào biên giới Nam Việt, rồi từ đó bặt vô âm tín.”

“Tấu chương của Xa Kỵ tướng quân có ghi, Quốc vương Nam Việt cùng Vân tướng quân nhiều lần mật đàm, dường như có ý mượn sức Vân tướng quân...”

“Vân tướng quân là tướng lĩnh trấn giữ Tây Cương, vì sao đột nhiên lại đến Nam Cương? Hành động này quả thực đáng ngờ!”

Gà Mái Leo Núi

“Vi thần có lý do hoài nghi Vân tướng quân thông địch phản quốc...”

Hoàng thượng trầm mặc.

Vân Tư Lân mang theo mật chỉ tuyệt mật đến Nam Cương trảm sát Xa Kỵ tướng quân, cuối cùng lại bặt vô âm tín. Người không tin Xa Kỵ tướng quân không nhúng tay vào việc này.

Song, Xa Kỵ tướng quân lại là chất nhi ruột thịt của Thái hậu. Thái hậu và phe cánh của cố Thái tử vẫn còn can dự vào triều chính, Người không tiện công khai bí mật này.

Người tin tưởng Vân Tư Lân sẽ không phản quốc.

Thế nhưng, quẻ tượng của Quốc sư, lời đồn trong dân gian, cùng sự phẫn nộ kích động của bách quan triều thần, chẳng phải là chuyện mà hai chữ “tin tưởng” có thể giải quyết.

“Khải bẩm Hoàng thượng, xin Người phái binh đến Nam Việt, bắt giữ Vân Tư Lân!”

“Vân Tư Lân thông địch phản quốc, trời đất khó dung tha! Thỉnh Hoàng thượng giáng tội Vân gia!”

“Đại Tấn ta gian nan vạn phần mới có được cục diện ngày nay, chẳng thể dung thứ bất kỳ sơ suất nào, thỉnh Hoàng thượng định đoạt!”

Hoàng thượng không lên tiếng.

Sở Dực cười khẽ: “Chỉ bằng mấy thứ này mà đã muốn phán tội Vân gia, các vị chẳng thấy quá vội vàng rồi sao?”

Một vị quan không màng sinh tử liền cất tiếng: “Vậy Bình Tây Vương giải thích xem vì cớ gì Vân Tư Lân tự tiện rời Tây Cương tiến đến Nam Việt? Hơn nữa, tại sao sau khi Vân Tư Lân đặt chân vào Nam Việt lại bặt vô âm tín?”

“Đại tướng quân trấn thủ biên cương, giữ được Tây Cương thì cũng giữ được Nam Cương, nào cần phải giải thích với một quan viên Tam phẩm hèn mọn như ngươi.” Sở Dực chắp tay nhìn về phía long ỷ: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện mang binh đến Nam Việt, giải cứu Vân tướng quân, trảm sát kẻ đích thực thông địch phản quốc!”

Hoàng thượng: “...”

Tam hoàng tử vừa bị Người giáng hai mươi đại trượng, ấy là một hình phạt vô cùng tàn khốc. Nay y có thể chầu triều đã là may mắn lắm rồi, nói chi đến việc xông pha sa trường.

Người suy tư một lát rồi cất lời: “Phiêu Kị đại tướng quân đâu!”

Phiêu Kị đại tướng quân bước ra khỏi hàng.

“Trẫm ban cho ngươi ba vạn tinh binh, tiến đến Nam Việt, nhất định phải tìm ra Vân Tư Lân!”

“Thần tuân lệnh!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chuyện Trụ Quốc đại tướng quân mất tích lập tức lan truyền khắp nơi.

“Không ngờ vị lão nhân bói toán kia lại nói thật, Trụ Quốc đại tướng quân quả nhiên bặt vô âm tín!”

“Nghe nói Quốc sư cũng tính được một quẻ tượng, ám chỉ Trụ Quốc đại tướng quân là phản tặc, há chẳng phải sự thật đó sao?”

“Đương nhiên không thể! Vân gia đời đời trung trinh, phụng sự quốc gia, sao có thể phản bội Đại Tấn!”

“...”

Tin tức truyền tới quân doanh ngoài thành, đây là nơi đóng quân của Vân gia quân. Tổng cộng ba ngàn tinh binh, đều do Vân gia tự tay huấn luyện, chỉ nghe lệnh người Vân gia.

Nghe nói Trụ Quốc đại tướng quân mất tích, Vân gia quân lập tức náo loạn. Phó tướng khẩn cầu triều đình hạ chỉ cho phép phó tướng Vân gia quân tiến đến Nam Cương tìm kiếm Trụ Quốc đại tướng quân.

Thỉnh cầu này đương nhiên bị khước từ.

Phó tướng bất chấp pháp độ, giục ngựa vào kinh chạy đến hoàng thành, quỳ trước cửa cung xin cầu kiến.

Hoàng thượng vốn vô cùng tín nhiệm Vân Tư Lân, nhưng hành động bất tuân của vị phó tướng, cùng sự náo loạn của Vân gia quân lại khiến Người cau mày lộ vẻ bất mãn.

Tuy bọn họ là Vân gia quân, nhưng cũng là quân đội của Đại Tấn. Dù có xảy ra chuyện gì, thì Hoàng thượng như Người mới là chủ nhân của chúng.

Hiện giờ, hành động này thật chẳng ra thể thống gì.

“Định Viễn tướng quân đâu!” Hoàng thượng lạnh giọng ra lệnh: “Từ hôm nay trở đi, ba ngàn Vân gia quân sẽ tạm thời do ngươi chưởng quản!”

Định Viễn tướng quân không giấu nổi vẻ hớn hở.

Vân gia quân tuy chỉ vỏn vẹn ba ngàn người, nhưng sự kiêu dũng thiện chiến của họ vang danh khắp chốn, khiến bao tiểu quốc phải kinh hồn bạt vía, không đ.á.n.h mà lui. Với tài dụng binh và am hiểu mưu lược trận pháp, ba ngàn binh sĩ Vân gia có thể địch lại vạn quân. Bọn họ thừa sức khiến ba vạn tinh binh của địch phải tan tác như hoa rụng nước trôi.

Nếu Vân gia gặp biến cố, ba ngàn Vân gia quân ấy ắt sẽ về tay hắn.

Định Viễn tướng quân cất tiếng hô vang: “Thần lãnh chỉ!”

Tin tức Vân gia quân bị Định Viễn tướng quân tiếp quản chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp kinh thành.

Thu Đồng mang tin tức về, vẻ mặt nàng lộ rõ sự nôn nóng khôn nguôi.

Vân Sơ ngồi tĩnh tại trên ghế chế hương, nàng khẽ ngửi, đúng là mùi hương nàng hằng mong. Liền sai nha hoàn châm đốt.

“Phu nhân, sao ngài chẳng hề lo lắng chút nào vậy?” Thu Đồng vốn luôn là người ổn trọng, nhưng giờ đây cũng sốt ruột đến thất thố. Nàng từ nhỏ đã kinh qua Vân gia quân, học được một thân võ nghệ, nên khó lòng đứng ngoài cuộc. Cắn răng, nàng thốt lên: “Doãn phó tướng quá lỗ mãng, không nên thỉnh chỉ đi Nam Cương. Thế cũng đã đành, nhưng Vân gia quân lại bị kẻ khác tiếp quản!”

Vân Sơ đương nhiên chẳng mảy may lo lắng.

Dựa theo diễn biến kiếp trước, hai năm sau, phụ thân nàng sẽ lập công hiển hách, khải hoàn hồi triều.

Song nhờ lời cảnh báo của nàng, hai năm đằng đẵng ấy sẽ rút ngắn lại thành nửa năm...

Vân gia sẽ rơi vào thời kỳ đáy vực. Chỉ khi lâm vào bước đường cùng, người ta mới có thể phân biệt rõ ai là bạn, ai là thù.

Vân Sơ đứng dậy, chuẩn bị hồi Vân gia một chuyến.

Chân nàng còn chưa bước ra khỏi Sanh Cư thì đã thấy một đoàn người Tạ gia tiến về phía viện của nàng.

Nguyên thị cùng Tạ Thế An đi trước, Thính Vũ cùng Giang di nương nối gót theo sau.

“Sơ nhi, người trên phố đều đang bàn tán chuyện của Vân gia, rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì?” Nguyên thị lo lắng hỏi, đoạn lại thêm: “Phụ thân con thật sự đã mất tích sao?”

Vân Sơ rũ mi, lặng thinh không đáp.

Nguyên thị vỗ đùi cái đét, than rằng: “Thôi rồi, thôi rồi! Vốn dĩ còn có Vân gia làm chỗ dựa, người ngoài mới không dám khinh thường Tạ gia ta. Giờ đây Vân gia cũng sắp nghiêng đổ, cô nhi quả phụ như chúng ta biết nương tựa vào đâu đây...”

“Thái thái, sao người lại nói Vân gia đã nghiêng đổ?” Giang di nương, vốn luôn kiệm lời, bỗng nhiên cất tiếng: “Vân gia chỉ tạm thời gặp chút phiền toái mà thôi, ắt sẽ chóng qua.”

Nàng không mong Vân gia gặp bất trắc, cũng không muốn phu nhân mất đi chỗ dựa.

Phu nhân đã trao cho nàng chiếc tráp di vật của lão thái thái, nàng cất giấu kỹ càng, đó là tín vật cả đời của Nhàn tỷ nhi.

Nàng nguyện ý dùng mười năm tuổi thọ của mình để đổi lấy sự bình yên cho Vân gia.