Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 243



Tần Minh Hằng chợt biến sắc.

Kể từ khi Vân Sơ biết được chuyện đêm tân hôn đó, hắn đã ngờ rằng Bình Tây Vương ắt sẽ nhận ra điểm khả nghi, ắt sẽ đích thân đến thẩm vấn mình. Khi ấy, hắn có thể dùng chuyện này để mặc cả với Bình Tây Vương, hòng tìm kiếm một con đường sống cho bản thân.

Song Bình Tây Vương lại chẳng hành động theo lẽ thường, cứ khăng khăng muốn c.h.é.m hắn.

Hắn bị hai thị vệ lôi đứng dậy.

“Khoan đã!” Tần Minh Hằng nghiến răng. “Ta có một cuộc giao dịch muốn bàn bạc cùng Vương gia, không biết Vương gia có bận tâm chăng?”

“Bổn vương không bàn chuyện với kẻ đã chết.” Sở Dực vuốt nhẹ ngón tay, ung dung đáp lời: “Ta và phụ thân ngươi xưa kia có chút giao tình, sau này sẽ cho người an táng t.h.i t.h.ể của ngươi cùng một nơi.”

Nói đoạn, hắn xoay người bước ra ngoài.

Tần Minh Hằng cảm nhận rõ ràng lưỡi hái tử thần đang kề cận.

“Chẳng lẽ Vương gia không màng đến thân phận nữ tử đêm hôm ấy ư?”

“Chẳng lẽ Vương gia không muốn biết sinh mẫu của tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa là người nào sao?”

“Ta có thể nói hết mọi chuyện cho Vương gia, nhưng Vương gia phải tha cho ta một mạng.”

Sở Dực khẽ bật cười, giọng điệu châm chọc: “Tuyên Võ hầu đã nhiều lần khẳng định với bổn vương rằng đó chỉ là một thị nữ trong phủ ngươi, lại đã khuất núi từ lâu. Sao, ngươi muốn dùng kẻ đã c.h.ế.t để giao dịch với ta ư?”

“Nàng chưa hề khuất núi, nàng vẫn còn sống đấy thôi!” Tần Minh Hằng cất cao giọng, khẩn thiết nói: “Tiểu thế tử và tiểu quận chúa thiết tha muốn gặp sinh mẫu đến thế, Vương gia chẳng lẽ không muốn vun vén phúc lành cho hai hài tử chăng?”

Sở Dực bỗng chốc khựng bước.

Nữ tử đêm hôm ấy, há lại là Vân Sơ?

Nhất định chính là nàng.

Bằng không, Vân Sơ đã chẳng thốt ra những lời lẽ đó.

“Hừ!” Gương mặt Sở Dực chợt sa sầm, lạnh lẽo vô cùng: “Chuyện đêm hôm ấy, bổn vương đã rõ mười mươi. Ngươi còn dám giở trò lừa bịp bổn vương ư?”

Tần Minh Hằng nhất thời ngẩn người.

Chẳng lẽ Vân Sơ đã nói rõ mọi sự với Sở Dực rồi ư?

Một nữ nhân tâm cơ thâm sâu, chỉ giỏi dùng những thủ đoạn ngầm để báo thù như nàng, cớ gì lại để lộ chuyện cơ mật này ra ngoài?

Từng chút thần sắc của Tần Minh Hằng đều bị Sở Dực thu trọn vào tầm mắt.

Hắn ngày ngày tra xét phạm nhân, lẽ nào lại không thể nhìn thấu hàm ý ẩn sau biểu cảm ấy?

Trong lòng hắn bỗng chốc dâng trào muôn vàn cảm xúc...

Thì ra năm năm về trước, hắn cùng Vân Sơ đã...

Hai người họ đã bỏ lỡ nhau suốt năm năm ròng, ngàn vạn ngày đêm đằng đẵng.

Hắn mang theo nỗi dằn vặt tội lỗi sống suốt năm năm trường.

Nàng ở Tạ gia phải chịu bao đọa đày dày vò suốt năm năm trời.

Rõ ràng mọi sự chẳng nên đến nông nỗi này...

Hắn quả là kẻ ngu muội nhất thiên hạ!

Hắn lòng nóng như lửa đốt, chỉ mong tức khắc có thể tìm gặp nàng!

“Nàng ta đã lừa dối ngươi, căn bản không phải là nàng ấy!” Tần Minh Hằng nghiến răng, căm hận thốt: “Ta chẳng rõ vì cớ gì Vân Sơ lại lừa ngươi, nhưng ta muốn cho ngươi hay, nữ tử cùng ngươi trải qua một đêm xuân tình năm xưa là người khác. Ta đã giấu nàng ở một nơi mà ngươi vĩnh viễn không tài nào tìm thấy.”

Gương mặt tuấn lãng của Sở Dực tức thì phủ một tầng u ám.

Nói thế có nghĩa là, ngoài Tần Minh Hằng, hẳn còn có người khác biết được chuyện đêm hôm ấy.

Một nam nhân như bổn vương thì chẳng hề gì, song tuyệt đối không thể để Vân Sơ phải chịu thêm điều tiếng thị phi sau bao khổ ải nàng đã trải qua.

Hắn kìm nén cảm xúc trong lòng, lạnh lùng phán: “Bổn vương ban cho ngươi sống thêm vài ngày nữa, mau thành thật khai rõ rốt cuộc nữ nhân kia đang ẩn mình nơi nào?”

Tần Minh Hằng trong lòng chợt nhẹ nhõm, chẳng ngờ Sở Dực lại dễ dàng tin vào lời dối trá của hắn ta.

“Mong Vương gia giữ lời hứa, ban cho ta sống thêm chút thời gian.” Tần Minh Hằng gằn từng tiếng, từng chữ qua kẽ răng: “Nàng kia đang ở một thôn xóm cách ngoại ô kinh thành ba mươi dặm về phía Tây...”

Ấy là món đại lễ hắn ta đã dày công chuẩn bị cho Sở Dực từ năm năm về trước.

Nếu thật sự không thể chối từ, hắn sẽ dâng nàng ta cho Sở Dực. Chẳng ngờ, hôm nay lại có thể phát huy tác dụng.

Nữ nhân ấy là người của Tần gia, một lòng trung thành với họ Tần. Nếu có thể tiến vào Bình Tây Vương phủ, nàng nhất định sẽ tìm được cơ hội cứu hắn ra khỏi chốn lao tù này.

Sở Dực xoay gót rời khỏi địa lao âm u, lạnh lùng hạ lệnh cho Trình Tự: “Ngươi hãy đích thân đi đến thôn xóm cách ba mươi dặm ngoài kinh thành... Bịt kín miệng nữ nhân đó, tức tốc mang về kinh thành cho ta!”

Trình Tự lĩnh mệnh rời đi tức khắc.

[Truyện này được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - .]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sở Dực chẳng màng đến thân thể đang đau đớn, thân mình phi ngựa như bay thẳng đến Vân gia.

Đêm về, cuồng phong nổi lớn.

Gió thu đêm khuya xào xạc lay động từng tán lá, mang theo âm thanh rờn rợn đầy ma mị.

Vân Sơ khoác ngân bào, tựa đầu giường đọc sách. Cuốn sách nàng cầm trên tay chính là Đại Tấn Địa Lý Chí.

Dẫu trải qua hai kiếp, thế nhưng những nơi nàng đặt chân qua lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trước đây, nàng từng cùng Tạ Cảnh Ngọc về Ký Châu tế tổ, theo mẫu thân đến Vĩnh An thành bái kiến ngoại công ngoại bà. Ngoài hai chốn ấy, nàng chưa từng đi đến nơi nào khác.

Quả thật, sống một đời uổng phí thay!

Trong Đại Tấn Địa Lý Chí, vô vàn thắng cảnh trải khắp đông nam tây bắc đều được chép lại, bao gồm cả những chốn độc đáo cùng mỹ thực trứ danh. Chỉ cần lật giở trang sách, đã đủ khiến người ta khao khát được một lần đặt chân đến.

Một ngày nào đó, nàng thực tâm muốn dẫn theo hai hài tử du ngoạn khắp đại giang nam bắc. Nếu lòng dám nghĩ xa hơn, nàng còn mong cùng bọn nhỏ ngồi thuyền lớn ngao du thiên sơn vạn thủy...

“Tiểu thư.” Thính Tuyết khẽ gõ cửa, đứng bên ngoài nhẹ nhàng cất lời: “Bình Tây Vương đã đến, nói có việc trọng yếu cầu kiến tiểu thư, không biết tiểu thư có bằng lòng tiếp chăng?”

Vân Sơ cũng không hề lấy làm lạ.

Ban ngày, nàng đã thốt ra những lời lẽ kia, Sở Dực tất nhiên sẽ tiến hành thẩm vấn Tuyên Võ hầu.

Khi đã tỏ tường sự tình đêm ấy, y ắt sẽ tìm đến nàng.

Nàng khoác thêm một bộ áo choàng, rồi mới từ nội thất bước ra, xuyên qua cửa thùy hoa tiến đến ngoại viện.

Nàng chỉ cần đảo mắt một cái, đã thấy Sở Dực đứng ngoài cửa thiên thính.

Sở Dực cũng thoáng nhìn qua, liền bắt gặp bóng dáng nàng.

Y cất bước tiến về phía nàng. Khi tới gần, liền ngửi thấy mùi hương vấn vít trên thân nàng.

Mùi hương quen thuộc này, lại trùng hợp với hương khí đêm hôm ấy.

Y đã sớm ngửi thấy mùi hương này. Vì sao, cớ sao y lại không mảy may nghi ngờ chút nào?

Cũng may, mọi việc chưa phải đã quá muộn.

“Ta...” Yết hầu Sở Dực khẽ trượt lên xuống, y hít sâu một hơi, cố đè nén sự kích động đang dâng trào: “Ta vừa thẩm vấn Tần Minh Hằng xong.”

Vân Sơ đứng đối diện y, khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện, thản nhiên hỏi: “Kết quả thẩm vấn ra sao?”

“Vân tiểu thư, chính ta... chính ta đã hủy hoại nàng.”

Gà Mái Leo Núi

Trong đôi mắt đen thẳm của Sở Dực, phủ đầy nỗi áy náy, tự trách khôn cùng.

Tay y siết chặt thành quyền, gân xanh nổi vằn vện trên mu bàn tay, cho thấy y khó lòng kiềm chế cảm xúc.

“Thực sự xin lỗi, xin lỗi nàng, là lỗi của ta...”

“Nếu sớm biết rõ ngọn ngành mọi chuyện, ta đã gánh vác trách nhiệm với nàng, sẽ không để nàng phải chịu khổ đau giày vò suốt năm năm tại Tạ gia.”

Cuối cùng, y cũng đã thấu tỏ vì sao nàng lại thống hận Tạ gia đến vậy.

Trong đêm động phòng hoa chúc, Tạ Cảnh Ngọc lại chính tay đưa tân nương của mình sang phủ Tuyên Võ hầu.

Đôi nhi nữ vừa lọt lòng của nàng, cũng bị Tạ Cảnh Ngọc ném đến phủ Tuyên Võ hầu.

Nếu chẳng phải Tần Minh Hằng còn sót lại chút lương tri, đem hài tử đặt trước cửa phủ phụ thân ruột thịt là y, e rằng Du ca nhi cùng Trường Sinh đã sớm gặp bất trắc.

Tạ Cảnh Ngọc c.h.ế.t như vậy là quá nhẹ nhàng rồi. Y hận không thể nghiền nát kẻ này thành tro bụi.

“Ta nguyện ý gánh vác trách nhiệm cho đêm hôm ấy.”

Ánh mắt Sở Dực sáng rực nhìn về phía nàng.

Vân Sơ đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho lần gặp này. Dung nhan nàng trầm tĩnh như mặt nước hồ thu, không hề gợn lên dù chỉ một tia d.a.o động.

Nàng thản nhiên nói: “Vương gia chẳng cần phải thế. Ta và ngươi đều là những kẻ bị hại, không ai mắc nợ ai. Vô tội nhất chính là hai hài tử, chúng chẳng hề hay biết gì lại phải gánh chịu biết bao khổ đau. Chuyện đã qua, dẫu là quá khứ, thân là phụ mẫu của hài tử, chúng ta phải suy xét cho chúng nhiều hơn.”

Sở Dực nguyện ý phụ trách, không phải chỉ là lời nói suông.

Nữ tử trước mắt y thống hận Tạ gia, nay Tạ gia đã suy tàn.

Nàng hận Tần Minh Hằng, phủ Tuyên Võ hầu đã bị san bằng.

Hẳn là nàng cũng thống hận kẻ đã cướp đi sự trong trắng của nàng, hủy hoại cả một đời nàng.

Thế nhưng, vì y là phụ thân ruột thịt của hai hài tử, nàng mới đành lòng đè nén hận ý này.

Điều đó, lại chẳng đồng nghĩa với việc nàng sẽ bằng lòng gả cho y.

Sở Dực khẽ mím bờ môi: “Vân tiểu thư, việc liên quan đến hai hài nhi, ta xin theo ý nàng.”

Vân Sơ lặng thinh giây lát: “Chân thân của hai hài nhi tuyệt đối không thể bại lộ. Nếu bị kẻ gian tâm phanh phui làm lớn chuyện, cả đời bọn nhỏ sẽ mang vết nhơ khó gột.”