Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 249



Những phụ nhân đến dò hỏi phần lớn đều là người nghèo khổ, đã sinh ba, bốn nữ nhi, thật sự không kham nổi chừng ấy nữ hài. Hòng có nhi tử nối dõi tông đường cho phu gia, bọn họ chỉ đành sinh hạ hết đứa này đến đứa khác...

Vân Sơ cũng không khinh thường những phụ nhân này.

Đời trước nàng cũng vì chuyện chưa thể sinh hạ nhi tử mà ôm mối áy náy trong lòng, do đó đành tiếp nhận nhiều thứ tử, thứ nữ của Tạ Cảnh Ngọc.

Nữ nhân thế gian đều phải gánh chịu muôn vàn nỗi khổ khác biệt.

Lúc này, một nam tử trung niên dắt theo một hài tử chừng ba, bốn tuổi đi tới, nhìn Vân Sơ mà khóc lóc t.h.ả.m thiết, cất lời: “Thê tử ta vì khó sinh mà qua đời, chỉ để lại một mụn nhi tử này... Ta đã nuôi dưỡng nó đến ba tuổi, có thể nói đã tận tình tận nghĩa... Cũng vì nó mà ta muốn tục huyền cũng khó bề, ta thực sự đã cùng đường mạt lộ... Giờ đây ta đành giao nó cho cô nhi viện của các vị, mong các vị có thể chăm nom nó thật tốt.”

Nam tử trung niên khóc đến nước mắt giàn giụa, thoạt nhìn cứ ngỡ là một người cha nhân từ.

Thế nhưng, hắn ta lại nhanh nhẹn ném đứa hài tử vào trong lều, lau mặt, xoay người rời đi ngay tức khắc.

Vân Sơ thở dài.

Nàng nhìn vẻ ngạc nhiên của hài tử, cất lời an ủi: “Phụ thân của ngươi sẽ có một cuộc sống an lành hơn, còn ngươi cũng sẽ có một tương lai sáng lạn, chớ nên bi thương làm gì.”

Nàng xoa đầu hài tử rồi dặn dò Thính Tuyết rằng: “Đưa hài tử đi tìm Trần bá.”

Cô nhi viện đã gần hoàn thành, tạm thời cho những hài tử này lưu trú tại thôn trang ngoại thành, cũng xem như có một chốn an cư lạc nghiệp vậy.

Lúc này, trên con đường ấy, bỗng nhiên có một cỗ xe ngựa đi ngang qua.

Nàng ngẩng đầu nhìn, là các thái giám và thị vệ trong cung, thoạt nhìn dáng vẻ chắc hẳn là đi tuyên chỉ, nhưng không rõ là đến phủ đệ nhà ai.

Tuy nhiên, nàng sẽ sớm biết mà thôi, bởi vì khắp kinh thành đều đang xôn xao bàn tán.

“Những người vừa nãy đến Phương gia tuyên chỉ đó, là phủ Phương gia của Hữu Đô Ngự sử Nhị phẩm.”

“Thánh chỉ nói phong tứ tiểu thư Phương gia làm trắc phi của Thái tử Điện hạ.”

“Các ngươi còn chưa hay biết gì sao, mấy hôm trước Phương tiểu thư kia tự sát, may mắn được ngự y cứu sống, nhưng các ngươi có biết vì sao nàng ta lại làm vậy không?”

“Chuyện nhà huân quý, dân chúng đầu húi cua như bọn ta làm sao mà tường tận, ngươi đừng úp úp mở mở nữa, mau nói rõ đi.”

“Lúc trước Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn cho Bình Tây Vương cùng Phương tiểu thư, song Bình Tây Vương lại kháng chỉ cự hôn, thành ra Phương tiểu thư mới nghĩ quẩn thắt cổ. Nghe đâu cả hoàng cung đều bị kinh động, nếu không phải ngoại chất của ta đang làm việc trong cung thì ta cũng chẳng hay biết chuyện này.”

“Hoàng thượng muốn bồi thường cho Phương gia nên mới phong Phương tiểu thư thành trắc phi của Thái tử ư?”

“Trắc phi dù sao cũng không bằng chính phi.”

“Ấy, vậy là ngươi không biết rồi. Chờ Thái tử kế vị, trắc phi đương nhiên sẽ trở thành một trong tứ phi, sau này vương phi còn phải hành lễ với trắc phi đó.”

“Xem ra Phương gia lại được một mối lợi lớn.”

“...”

Vân Sơ thoáng trầm tư.

Đời trước, Phương tiểu thư căn bản không hề gả cho Thái tử làm trắc phi.

Vì nàng được sống lại mà hướng đi của rất nhiều chuyện đều thay đổi, cho dù là chuyện không liên quan tới nàng thì cũng hoàn toàn khác so với đời trước.

Vân Sơ còn đang xem náo nhiệt thì náo nhiệt đã chuyển đến trên người nàng.

“Nghe nói hôm nay lâm triều, thư tín qua lại giữa Trụ Quốc đại tướng quân và quốc vương Nam Việt đã bị trình lên.”

“Nghĩa là Trụ Quốc đại tướng quân thật sự thông đồng với địch phản quốc sao?”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Nữ quyến Vân gia đều đang ở kinh thành, đại tướng quân sao có thể mưu phản!”

“Là tiểu nhân vu hãm!”

“...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vân Sơ thu dọn đồ đạc, ngồi xe ngựa trở về Vân gia.

Quả nhiên, vừa vào cửa đã cảm nhận được bầu không khí nặng nề, người của dòng bên Vân gia đều đã tề tựu, một đám ủ rũ cụp đuôi như cha mẹ vừa qua đời.

Trụ Quốc đại tướng quân cấu kết với quốc vương Nam Việt, vật chứng đầy đủ.

Tất cả binh quyền của Vân gia đều bị triệt hồi.

Đích trưởng tử Vân gia, Vân Trạch, bị bãi quan.

Dòng bên Vân gia, phàm là người Vân gia trong lục bộ đều bị cách chức điều tra.

Phủ Nhất phẩm tướng quân Vân gia cứ như vậy trở thành cá nằm trên thớt.

Vân Trạch mở miệng nói: “Hoàng thượng vẫn còn niệm tình Vân gia có công lao, Người phán rằng trước khi tìm được cha thì sẽ tạm thời không xử lý Vân gia.”

“Toàn bộ Vân gia có phải chỉ còn Nhuận ca nhi giữ được chức quan?” Vân tam thẩm mở miệng nói: “Ít nhiều cũng nhờ nhạc phụ của Nhuận ca nhi che chở, nếu không cả Vân gia đều bị diệt vong rồi.”

Tộc lão Vân gia thở dài: “Vân gia sừng sững trăm năm, trải qua nhiều sóng gió như vậy, đây là cơn phong ba lớn nhất từ trước tới nay. Nếu Tư Lân còn sống, Vân gia chắc chắn có thể lật lại bản án, nếu như... sẽ thành c.h.ế.t vô đối chứng.”

“Không phải Phiêu Kị đại tướng quân đã đưa ba mươi ngàn tinh binh đến Nam Cương rồi sao?” Một tộc lão khác nói: “Chỉ cần tìm được người thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rồi.”

Vân Nhuận lắc đầu: “Phiêu Kị tướng quân và Vân gia đều là võ tướng, Vân gia trước sau đều áp một bậc. Hiện giờ Vân gia xảy ra chuyện, e là Phiêu Kị tướng quân chỉ càng vui vẻ, chư vị trưởng bối cho rằng Phiêu Kị tướng quân hy vọng đại bá phụ bình yên vô sự sao?”

Hắn ta vừa dứt lời đã khiến cả đám người trầm mặc.

Vân Tam Thẩm ngẩng đầu vấn: “Sao hôm nay không thấy lão tướng quân, lão tướng quân đâu rồi?”

Lâm thị ưu sầu: “Sau khi tin triều đình truyền đến, lão tướng quân phẫn nộ sinh bệnh, vừa uống t.h.u.ố.c xong đã an giấc.”

Gà Mái Leo Núi

“Lão tướng quân cũng ngã bệnh rồi sao!” Cả tộc chợt biến sắc: “Nơi đây bao người như vậy, thiết phải có một bậc đáng tin cậy chủ trì, nên làm gì cho ổn thỏa đây?”

“Lão tướng quân tuổi cao sức yếu, dù không ngã bệnh cũng chẳng nên vì những chuyện thế này mà quấy rầy lão nhân gia.” Tộc lão cao tuổi nhất cất lời: “Thế hệ tiền bối đã già yếu, thế hệ đồng bối với phụ thân Vân Trạch chẳng cần nói tới, điều trọng yếu hiện giờ là phải chọn ra một người trong hàng hậu bối chống đỡ Vân gia, giúp Vân gia thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.”

Lời này được chư vị tộc lão đồng lòng tán thành.

Vân gia sở dĩ có thể sừng sững tại kinh thành trăm năm, một là nhờ chiến công hiển hách, hai là nhờ trên dưới đồng lòng, đoàn kết một khối.

Chỉ cần toàn tộc đồng lòng, ắt có thể vượt qua vạn khó khăn.

Vân Tam Thẩm chợt sáng mắt, cất lời rằng: “Người được chọn ắt phải là kẻ tài năng kiệt xuất, trong thế hệ đồng lứa với Vân Trạch, ai là người xuất chúng nhất đây?”

Mấy phụ nhân thì khỏi phải nhắc, những kẻ còn lại đều đã bị bãi quan, chỉ có Vân Nhuận vẫn đang tại chức. Lời này thật quá hiển nhiên.

Song, Vân Nhuận cũng quả thực ưu tú, tuổi còn trẻ đã đỗ tiến sĩ, leo lên tới chức quan Ngũ phẩm, thật sự là tài năng kiệt xuất.

Thế nhưng, Vân Trạch mới là đích trưởng tử của Vân gia.

Chư vị tộc lão nhìn hai hậu bối tài năng nhất: “Vân Trạch, Vân Nhuận, hai ngươi nghĩ sao?”

Chẳng đợi Vân Trạch cất lời, Vân Nhuận đã vội mở miệng: “Hiện giờ, ta đang là Ngũ phẩm Lễ bộ Lang trung, ngày ngày thượng triều tiếp xúc với các quan viên, có thể nghe ngóng được tin tức mới nhất từ triều đình. Vân Trạch vừa bị cách chức, nhiều việc sẽ bất tiện ra tay... Nếu đã như vậy, chi bằng cứ để ta tạm thời đảm nhiệm chức tộc trưởng.”

Vân Sơ khẽ cong môi.

Chuyện của Vân gia còn chưa ngã ngũ, mà đường huynh này đã nóng lòng muốn tiếp quản Vân gia.

Bởi hắn ta biết rõ, Hoàng đế sẽ không thật sự xử lý Vân gia. Mặc kệ tiếp theo có chuyện gì xảy ra, Vân gia cũng sẽ không khác trước đây là bao.

Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Vân gia dù có thế nào cũng mạnh hơn mấy gia tộc Tứ phẩm, Ngũ phẩm, vị trí gia chủ này thật quá đỗi mê hoặc lòng người.

Vân Trạch tiến ra, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía chàng.

Chàng là một công tử khiêm nhường, ôn hòa với lão nhân, hiền hậu với hài tử, khiêm tốn với người ngoài, trong ngoài đều giữ được thanh danh tốt đẹp.