Sở Trường Sinh vốn sợ người lạ, liền chui vào lòng Vân Sơ.
Sở Hoằng Du chau mày nhìn đám phụ nhân đột ngột xuất hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, bộ dạng như muốn xông tới bảo vệ nàng.
Vân Sơ dắt tay Sở Hoằng Du, che chắn tiểu gia hỏa sau lưng mình.
Hôm nay ra cửa có Sở Dực đi cùng nên bọn họ không theo ma ma thị vệ, bên cạnh hai đứa nhỏ chỉ có một mình A Mao.
Đám nữ nhân này không nhìn ra thân phận của hai đứa nhỏ chẳng tầm thường chút nào.
“Vân gia giờ đây đã đến nông nỗi này, Vân tiểu thư vẫn còn tâm trạng đưa hài nhi đi ngâm suối nước nóng sao?” Trâu phu nhân dùng khăn che môi cười khẩy, nói: “Không thể không nói Vân tiểu thư quả là một đích mẫu hiền lương, chẳng trách ai cũng nói nàng là tấm gương cho bao quý nữ trong thiên hạ.”
Vân Sơ cũng nhận ra kẻ đang nói chuyện này là ai.
Khi ấy, Vân Sơ từng là đại tiểu thư phủ Nhất phẩm tướng quân, ả ta chỉ là nữ nhi nhà Tứ phẩm, ả nhiều lần nịnh nọt Vân Sơ, song đều bị Vân Sơ phớt lờ.
Sau này, khi Vân Sơ gả vào Tạ gia, ả ta lại được gả cho nhà Tam phẩm họ Trâu, trở thành Trâu phu nhân, còn từng trốn trong phòng cười đến ba ngày ba đêm.
Hiện giờ Vân gia bị chỉ tội thông đồng với địch bán nước, tòa thành đã sắp nghiêng đổ.
Vân Sơ không còn chút chỗ dựa nào.
Ả ta cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu trước mặt Vân Sơ.
Vân Sơ khẽ cong môi: “Thiếu chút nữa đã không nhận ra, thì ra là Trâu phu nhân. Nhiều năm trôi qua, Trâu phu nhân vẫn chưa tìm đại phu xem bệnh sao?”
Trâu phu nhân nhíu mày: “Xem bệnh gì?”
“Trâu phu nhân thốt ra lời nào cũng hôi hám, chẳng lẽ không có ai nói với Trâu phu nhân sao?” Vân Sơ thở dài: “Bệnh này không thể kéo dài, Trâu phu nhân sớm tìm đại phu mà khám chữa.”
Nàng nói đoạn, liền dắt tay các hài tử rời đi.
Một lúc lâu sau, Trâu phu nhân mới kịp định thần: “Nàng, nàng dám nói ta hôi miệng ư...”
Ả ta nhìn sang thì thấy vài vị phu nhân có quan hệ không tồi với mình đang đưa tay che mũi, gương mặt lộ rõ vẻ chán ghét.
Trâu phu nhân tức đến tím mặt.
Vân Sơ dẫn các hài tử đến tiểu viện riêng của họ, lúc này mới cất lời: “Thính Sương, sau này cứ mỗi ngày rằm cùng mồng một hàng tháng, viện này sẽ không tiếp bất kỳ vị khách nào.”
Hôm nay là nàng sơ sót, để hai đứa nhỏ gặp phải chuyện không vui như vậy.
Trường Sinh cũng đã trấn tĩnh lại, thay xiêm y cùng Du ca nhi nô đùa dưới bể tắm nóng.
Nhưng vừa trông thấy Tất lang trung xuất hiện, tiểu cô nương đã tái mặt kinh hãi, vội vùi đầu vào lòng Vân Sơ, run rẩy không thôi.
Tất lang trung cười khổ: “Tiểu quận chúa, lão phu đâu phải hồng thủy mãnh thú. Châm thêm năm sáu lượt nữa là bệnh của quận chúa sẽ thuyên giảm, chớ sợ hãi.”
Vân Sơ nhẹ giọng dỗ dành: “Trường Sinh, ngoan, mẫu thân sẽ ở kề bên con, chớ sợ hãi.”
Sở Hoằng Du nắm tay nhỏ của muội muội: “Ca ca cũng ở kề bên muội, chớ sợ hãi, chớ sợ hãi...”
Tiểu cô nương cố gắng nén cơn run rẩy, bò ra khỏi lòng Vân Sơ, hít một hơi thật sâu, chậm rãi cất lời: “Nương, ca ca, con, con một mình... được!”
Chỉ một câu nói đơn giản mà phải mất hồi lâu mới thốt ra trọn vẹn.
Nói đoạn, con bé rón rén bước đến một vị trí cố định trong bể, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Vân Sơ định bước tới, song tiểu cô nương lại kiên định lắc đầu từ chối.
Nhìn thân thể nhỏ bé cô độc ngồi trong bể tắm nóng, tim Vân Sơ như bị một bàn tay lớn bóp nghẹt, đau nhói khôn cùng.
“Trường Sinh, muội thật kiên cường.” Sở Hoằng Du tán thưởng, giơ tay làm dấu: “Ca ca tin một mình muội vẫn có thể làm được.”
Vân Sơ vốn muốn ở bên con bé, song tiểu cô nương hiếm hoi mới tỏ ra quật cường một phen, nàng không nỡ làm nhụt chí của hài tử. Nàng cố gắng nặn ra nụ cười: “Trường Sinh, mẫu thân vẫn ở đây, không cần sợ hãi.”
Tất lang trung lướt mắt nhìn Vân Sơ.
Lần trước châm cứu, tiểu thế tử còn gọi nữ tử này là Vân di, giờ đây lại gọi là mẫu thân.
E rằng vương phủ sắp đón hỷ sự rồi đây.
Vân Sơ ngồi cạnh bể tắm nóng, không rời mắt khỏi hài tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiểu cô nương bị châm hai châm vào chân, cơn đau đã bắt đầu giày vò khiến gương mặt non nớt của nàng trắng bệch như tờ giấy.
Vân Sơ làm sao có thể kìm lòng, lập tức bước xuống bể tắm, nhẹ nhàng ôm ấp hài tử vào lòng, dịu dàng ngân nga khúc đồng dao.
Từng chiếc kim lần lượt châm vào vai tiểu cô nương, ngay cả trên đầu cũng không ngoại lệ. Sau nửa khắc hương, chúng mới được rút ra.
Khi ấy, hài tử toàn thân rã rời, hôn mê thiếp đi trong lòng Vân Sơ.
“Làm phiền Tất lang trung.”
Vân Sơ ôm tiểu cô nương rời khỏi bể tắm nóng.
Thính Sương và Thính Tuyết lập tức tiến đến, một người khẽ khoác chăn mỏng cho Vân Sơ, người còn lại cẩn trọng quấn chăn cho tiểu quận chúa, rồi vội vã đưa cả hai vào nội thất.
Nàng lau sạch cơ thể tiểu cô nương, thay xiêm y mới tinh rồi đặt con bé lên giường. Bấy giờ, hơi thở của tiểu cô nương mới dần dần ổn định, chìm vào giấc ngủ sâu.
Vân Sơ bận rộn đến mức mồ hôi thấm đẫm xiêm y, đoạn cũng đi tắm gội thay trang phục.
Chờ mọi việc đã xong xuôi, nàng mới nhận ra không thấy bóng dáng Du ca nhi đâu.
Định cất lời hỏi thì chợt thấy A Mao cầm một bình sứ bước vào: “Vân tiểu thư, đây là hồ điệp thế tử bắt được tặng quận chúa.”
Thính Tuyết ngạc nhiên thốt lên: “Tiết đông giá lạnh, cớ sao vẫn có hồ điệp vờn bay?”
“Chẳng phải vậy sao?” A Mao mở nắp bình: “E rằng là do suối nước nóng quá đỗi ấm áp, nên hồ điệp mới tìm đến thôn trang này. Bên ấy còn vô số hồ điệp khác, thế tử bảo nhất định phải bắt được con hồ điệp lớn nhất dâng Vân tiểu thư.”
Nắp vừa hé mở, con hồ điệp kia liền muốn bay thoát, A Mao vội vàng đậy nắp lại.
Vân Sơ đứng dậy: “Thế tử bắt hồ điệp ở đâu?”
A Mao buông bình sứ: “Thuộc hạ xin đưa Vân tiểu thư đến đó.”
Vân Sơ theo A Mao rời đi.
Hai người đến một viện tử trồng đầy hoa cỏ tươi tốt, quả nhiên có vô số hồ điệp đang bay lượn.
“Ôi chao, vừa nãy thế tử còn ở đây, nhân nhi đâu cả, đã đi nơi nào?”
A Mao tìm kiếm khắp một lượt vẫn không thấy người, gương mặt non nớt đã lộ rõ vẻ lo lắng.
Vân Sơ bình tĩnh dặn dò: “Mau đi tìm Trình trang chủ, trước tiên phải phong tỏa các lối ra vào đã.”
Nếu Du ca nhi vẫn còn trong thôn trang thì không đáng ngại.
Chỉ e nó không cẩn thận chạy ra ngoài, lỡ rơi vào tay bọn thổ phỉ cướp bóc.
Vân Sơ phái nha hoàn đi tìm người, nàng biết Du ca nhi là một hài tử biết chừng mực, con bé hẳn sẽ không chạy lung tung, e là đã lạc mất rồi.
“Vân tiểu thư đang tìm kiếm điều gì vậy?”
Gà Mái Leo Núi
Trước mắt nàng bỗng nhiên xuất hiện một người, chính là vị Trâu phu nhân kia.
Vân Sơ đôi mắt khẽ híp lại: “Trâu phu nhân cảm thấy ta đang tìm kiếm điều gì?”
“Vân tiểu thư là hiền thê lương mẫu nức tiếng kinh thành, ngay cả khi ra ngoài ngâm suối nước nóng cũng phải đem theo hài tử. Giờ đây lại ở đây một mình, chắc hẳn đang không tìm thấy hài tử chăng?” Trâu phu nhân nở nụ cười tươi: “Vân tiểu thư có cần bọn ta giúp sức tìm kiếm không?”
Đám phu nhân còn lại cũng bật cười thành tiếng.
Bốn, năm vị phu nhân bọn họ thường xuyên tụ hội xã giao, hôm nay bày tiệc ngắm hoa, ngày mai lại cùng nhau ngâm suối nước nóng, cuộc đời cứ thế trôi đi êm ả như dòng nước.
Chứng kiến kẻ vốn luôn áp đảo mình giờ đây sa cơ lận đận, ai nấy trong lòng đều không khỏi hả hê.
Ánh mắt Vân Sơ thâm trầm, sải bước tiến vào trong sân viện.
“Đứng lại!” Trâu phu nhân lạnh giọng thốt. “Viện này đã được ta bao trọn ba ngày, nếu không có lời mời của ta, e rằng Vân tiểu thư khó lòng đặt chân vào đây.”
Nàng ta vừa dứt lời, tức thì hai nha hoàn đã bước tới chắn đường Vân Sơ.
Thu Đồng sải bước tới, tay không nhấc bổng hai nha hoàn, quẳng thẳng vào bụi hoa ven lối.
Trâu phu nhân kinh hãi thốt: “Vân Sơ, ngươi phát điên rồi sao? Ngươi dám động chạm đến người của ta, lá gan nào khiến ngươi dám làm vậy!”
Đang lúc lời qua tiếng lại, Trình trang chủ đã cấp tốc dẫn người tới nơi.
Trâu phu nhân tức khắc cất lời: “Trình trang chủ, viện này ta đã bao trọn, nay có kẻ to gan muốn tự tiện xông vào, không biết Trình trang chủ định xử trí ra sao?”