Trâu phu nhân thừa hiểu, nếu nàng ta không tự xẻ một miếng thịt lớn, chuyện này ắt chẳng thể dễ dàng bỏ qua.
"Ta có một thôn trang hồi môn ở ngoài thành, mỗi năm lợi tức hơn nghìn lượng bạc." Tim Trâu phu nhân đau xót như rỉ máu. Nàng ta tiếp lời: "Ngày mai ta sẽ sai người... không, ngay đêm nay sẽ sai người mang đến cho Vân tiểu thư."
"Trâu phu nhân khách sáo quá." Vân Sơ khẽ vỗ vai nàng ta, nói: "Ta biết Trâu phu nhân chỉ trêu ghẹo tiểu nhi thôi, vậy coi như chuyện này đã kết thúc tại đây."
Nàng dứt lời, liền đưa theo nha hoàn rời khỏi nơi ấy.
Trâu phu nhân giận đến mức ngũ quan vặn vẹo, hận không thể nuốt sống Vân Sơ ngay tại chỗ.
Đám phu nhân đứng cạnh liền xúm lại.
"Sao lại thành ra thế này?"
"Tại sao ngươi lại phải hạ mình xin lỗi nàng ta? Vân gia đã sắp tàn rồi, ngươi cần gì phải kiêng dè?"
"Lại còn bồi thường cả một thôn trang, ngươi điên rồi ư?"
Trâu phu nhân giận đến choáng váng, đáp: "Đúng đúng đúng, là ta điên rồi!"
Nàng ta đẩy đám người ra, rồi vội vã bỏ đi.
Vân Sơ trở về viện tử, thấy Sở Hoằng Du đang ngồi nơi sân, vô cùng vui vẻ trêu đùa con bướm mà thằng bé vừa bắt được.
Nàng không khỏi khẽ lắc đầu, thằng bé ngốc này, vì một con bướm mà ban sáng bị dọa cho kinh hãi, giờ lại có thể vô tư nô đùa đến thế.
Nàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh hài tử.
"Nương, nương về rồi." Sở Hoằng Du chỉ vào con bướm trong bình, nói: "Nhiều bướm đến vậy, nương thích con nào nhất?"
"Con màu trắng này thật đẹp." Vân Sơ khẽ bắt lấy cánh con bướm, hỏi: "Lát nữa chúng ta đem hết mấy con bướm này về nhà, nuôi ở vườn hoa trong viện được không?"
Tiểu gia hỏa lập tức gật đầu lia lịa.
"Du ca nhi, chuyện ngày hôm nay, cả hai chúng ta đều đã nhận được giáo huấn." Nàng tiếp lời: "Ta không nên để con một mình đi chơi, đây là sơ suất của mẫu thân. Con cũng phải nhớ lấy, chớ nên dễ dàng tin người lạ."
Sở Hoằng Du cúi đầu, đáp: "Con biết rồi nương, sau này sẽ không thế nữa."
Vân Sơ xoa đầu thằng bé.
Đợi đến khi Sở Trường Sinh tỉnh giấc, ba mẫu tử mới dọn đường về phủ.
Xe ngựa nhanh chóng quay về ngõ Ngọc Lâm.
Bữa tối trong phủ đã được dọn sẵn. Hai hài tử dùng cơm xong, mỗi đứa đều trở về với việc của mình. Sở Hoằng Du tới thư phòng ngoan ngoãn đọc sách, còn Sở Trường Sinh thì theo Vân Sơ đọc Tam Tự Kinh.
Trời vừa sụp tối, Thính Tuyết đã bước vào, trình lên một tờ khế đất, nói: "Trâu phu nhân sai người đưa tới."
Vân Sơ liếc mắt nhìn qua, quả nhiên thôn trang này cũng không tệ. Diện tích rất lớn, nói lợi nhuận một năm hơn nghìn lượng bạc quả thật không ngoa chút nào.
Trâu phu nhân đã phải trả giá đắt. Nàng cũng chẳng rỗi hơi mà bận tâm đến chuyện cửa nhà người khác nữa.
Nàng bảo Thính Tuyết cẩn thận cất khế ước đất đai rồi đưa hai hài tử đi rửa mặt, sau đó mỗi bên ôm một đứa, chậm rãi dỗ dành chúng chìm vào giấc ngủ.
Đây là khoảng thời gian thư thái nhất trong một ngày của nàng. Nàng có thể cất tiếng hát ru êm đềm, hoặc kể những câu chuyện cổ tích cho hai đứa trẻ. Cảm thụ chúng dần chìm vào giấc ngủ trong lòng mình, quá trình này thật quá đỗi tươi đẹp.
Chờ hai hài tử đã an giấc, nàng mới nhẹ tay nhẹ chân đắp chăn cẩn thận cho chúng, không kìm được mà hôn khẽ lên đôi má phúng phính của hai đứa nhỏ.
Nàng thật lòng cảm kích Bình Tây Vương, tạ ơn chàng đã nuôi nấng hài tử trưởng thành đến tận bây giờ, cảm tạ chàng đã bằng lòng để hai đứa nhỏ được ở chung cùng nàng, khiến nàng không còn phải tính toán, lo toan gì nữa...
Nghĩ đến chàng, Vân Sơ lại khẽ nhíu mày.
Ban ngày Bình Tây Vương và Trình Tự cùng đi diệt phỉ, chỗ đó cách ngoại ô kinh thành cũng không xa, cớ sao giờ này bọn họ vẫn chưa trở về vậy?
Nàng phủ thêm một kiện áo ngoài rồi đi đến bên cổng vòm, gõ khẽ, bên kia không hề có chút phản ứng nào.
Bóng đêm càng lúc càng thêm dày đặc.
Vân Sơ không ngủ được nên dứt khoát khoác thêm ngoại bào, cầm sách đến đại sảnh.
Đọc sách một lát, nàng cảm thấy hơi mệt mỏi, đầu óc mơ hồ choáng váng.
Nàng lại bảo tỳ nữ lấy sổ sách, nghiêm túc xem xét, càng xem càng thêm tỉnh táo, tinh thần phấn chấn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ thoáng cái đã qua giờ Tý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nỗi lo lắng trong lòng nàng càng lúc càng thêm trĩu nặng.
Nàng cho rằng đời này ngoài bận tâm đến Vân gia cùng hai hài tử thì nàng sẽ không còn bận tâm đến ai nữa.
Nhưng lúc này lại vì một người mà mất ngủ.
Hẳn là nàng lo lắng Du ca nhi cùng Trường Sinh sẽ đau lòng khi mất đi phụ thân, giống như thuở trước hai đứa nhỏ không có mẫu thân vậy...
“Tiểu thư, có động tĩnh nơi gian phòng kế bên!”
Thính Tuyết vừa nghe được tiếng động đã vội vã đi vào thông báo.
Vân Sơ khép lại sổ sách, đứng dậy tiến đến bên cổng vòm, liền nghe thấy tiếng cửa khẽ mở từ phía bên kia.
Nàng thấy hai thị vệ đang vội vã khiêng cáng vào nội sảnh, người nằm trên cáng kia, chính là phụ thân của hai hài tử - Bình Tây Vương.
Trái tim trong lồng n.g.ự.c nàng chợt thắt lại. Nàng cố kìm nén, chờ đợi cho đến khi trong phòng chỉ còn lại vài người tâm phúc, mới dám cất bước đi vào.
“Vân tiểu thư.”
Trình tổng quản vừa thấy nàng đến, vội vã khom người hành lễ.
Vân Sơ còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng Sở Dực từ nội sảnh vọng ra: “Trình tổng quản, ai tới?”
Cớ sao chàng lại nghe được tiếng của Vân tiểu thư?
Cổng vòm này đã được xây dựng nhiều ngày, vậy mà Vân Sơ chỉ ghé thăm viện tử của chàng vào hôm dọn nhà, ngoài ra chưa từng đặt chân đến đây lần nào khác.
Huống hồ, giờ đây đã qua giờ Tý, hẳn nàng cùng hai đứa nhỏ đã an giấc từ lâu, làm sao có thể xuất hiện tại nơi này?
Sở Dực thầm nghĩ, hẳn do bản thân vừa mới dùng t.h.u.ố.c nên mới nảy sinh những ảo giác hoang đường.
“Là ta.”
Bên ngoài truyền đến một giọng nữ thanh thoát, trong trẻo.
Sở Dực đột nhiên ngồi dậy, vô tình chạm phải miệng vết thương, đau đến mức khẽ hít một hơi khí lạnh.
Trình tổng quản sốt ruột vội vã, đẩy cửa phòng ngủ.
Vân Sơ thấy Sở Dực đang nằm trên giường.
Chàng trai không mặc y phục, trên n.g.ự.c là một vòng băng gạc, tấm vải bố trắng tinh vừa quấn lên đã nhuốm một màu đỏ tươi.
Nàng lập tức thu lại tầm mắt, nghiêng mình dò hỏi: “Vương gia vẫn ổn đấy chứ?”
“Không có gì lớn.” Sở Dực cố gắng ngồi dậy: “Nhọc lòng Vân tiểu thư đã phải bận tâm.”
Trình tổng quản vội vàng đỡ hắn nói: “Vương gia, thái y đã dặn người không thể đứng dậy, mau nằm xuống đi ạ, kẻo miệng vết thương lại nứt ra mất...”
“Không sao.”
Sở Dực vẫn lạnh lùng kiên quyết ngồi dậy.
Chàng cảm thấy bản thân mình thực sự quá mất thể diện.
Chưa kể bị phạt trượng, chịu cái tát tay, giờ lại còn trúng một đao do lũ thổ phỉ gây ra.
Ắt hẳn Vân Sơ sẽ coi hắn là một kẻ vô dụng.
“Vân tiểu thư, xin người hãy khuyên nhủ Vương gia đôi lời.” Trình tổng quản mặt mày ủ ê, râu tóc bạc phơ nói: “Thái y bảo vết thương này suýt nữa đã thấu tim. Nếu không tĩnh dưỡng cho tốt, e rằng sau này tim sẽ thường xuyên đau nhức...”
Vân Sơ kinh hãi, vội vàng cất lời: “Vương gia, người vẫn nên nghe lời thái y, an tâm nghỉ ngơi cho tốt, sớm ngày khang phục, bằng không Du ca nhi cùng Trường Sinh sẽ lo lắng không yên.”
Giọng điệu của nàng khiến Sở Dực không thể nảy sinh chút kháng cự nào.
Hắn ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống.
“Đây còn một chén t.h.u.ố.c nữa, khi nãy Vương gia không chịu uống.” Trình tổng quản bưng chén t.h.u.ố.c đen như mực từ trên bàn đặt vào tay Vân Sơ, tiếp lời: “Đây là t.h.u.ố.c giảm đau, Vương gia thấy không cần thiết. Vân tiểu thư làm ơn khuyên nhủ người chút. Lão nô phải đến tiền viện xem Trình Tự, thằng bé ấy cũng bị thương không nhẹ, không có ai chăm sóc bên cạnh...”
Trình tổng quản dứt lời, ngay lập tức cáo lui, còn cẩn thận khép cửa lại cho hai người.
Vân Sơ nhìn chén t.h.u.ố.c trên tay, đứng sững hồi lâu rồi mới chậm rãi xoay người, ngẩng đầu, ung dung bước lên thềm đá, tiến vào căn phòng.
Gà Mái Leo Núi
Nàng cầm chén t.h.u.ố.c đặt trước mặt: “Vương gia bị thương, người nên gắng sức nghỉ ngơi, uống t.h.u.ố.c này vào sẽ dễ ngủ hơn.”