Vân Sơ không biết con bé muốn làm gì, vội vàng đuổi theo, lại thấy tiểu cô nương sai nha hoàn đi lấy một chiếc chén nhỏ, ngồi xổm trước một lùm hoa trong sân. Con bé đào một khối bùn đen kịt, hái hai mảnh lá cây, ngắt một đóa cúc, bắt một con trùng nhỏ, nhặt một viên đá cuội rồi trộn lẫn mấy thứ này với nhau.
Vân Sơ nhất thời cảm thấy mịt mờ như lạc vào sương khói.
Nàng lại thấy tiểu cô nương bưng chiếc chén nhỏ bẩn thỉu chạy đến mép giường Sở Dực, không biết từ đâu tìm được một chiếc thìa, múc một thìa hỗn hợp kia đưa đến bên môi Sở Dực: “Phụ vương, uống, uống t.h.u.ố.c đi.”
Sở Dực cuối cùng cũng đã thấu tỏ vì sao người đời thường nói nữ nhi chính là chiếc áo bông nhỏ ấm áp.
Có được một nữ nhi ngoan ngoãn như vậy, chàng chẳng biết là phúc duyên mình đã tu được từ mấy kiếp.
Hắn nghĩ thầm, dẫu cho chén t.h.u.ố.c này có kỳ dị đến đâu, khi vào miệng chắc chắn vẫn ngọt ngào.
Ngọt ngào tựa như chén t.h.u.ố.c mà Vân Sơ đã đút cho hắn đêm qua vậy.
Sở Dực hé đôi môi.
Tiểu cô nương vui vẻ đút vào miệng hắn.
“Đừng uống!”
Vân Sơ vội vã ngăn lại.
Nàng thực lòng không muốn phá hỏng tấm lòng hiếu thảo của Trường Sinh, vốn nghĩ Sở Dực chỉ làm bộ phối hợp đôi chút, nào ngờ nam nhân này lại thực sự há miệng mà uống...
Uống thứ đó vào, dẫu không đến mức trúng độc bỏ mạng, nhưng chắc chắn sẽ khiến hắn đau bụng. Hắn vốn đang mang thương tích trong người, chớ nên khiến bệnh tình thêm trầm trọng.
Sở Trường Sinh bị mẫu thân ngăn cản, tủi thân bĩu môi.
“Trường Sinh, đây không phải t.h.u.ố.c thang, mà là món điểm tâm.” Vân Sơ vò đầu bứt tai, khẽ dỗ dành: “Đợi khi phụ vương con hết bệnh rồi, mới được thưởng thức quà vặt.”
Đúng lúc ấy, Trình tổng quản đã sai người mang chén t.h.u.ố.c tới.
Tiểu cô nương tức khắc quên bẵng chén hỗn hợp ban nãy, hớn hở vui sướng đưa t.h.u.ố.c cho phụ vương.
Nàng vừa chạm tay vào chén t.h.u.ố.c đã rụt phắt lại, ngước đôi mắt tủi thân nhìn Vân Sơ.
Vân Sơ nhẹ nhàng thổi phù phù vào ngón tay nàng, đoạn bất đắc dĩ thở dài: “Con cứ ngồi yên đó mà nhìn, để nương đút cho.”
Tiểu cô nương nhoẻn miệng cười tươi, bàn tay bé nhỏ hưng phấn vỗ vỗ.
Vân Sơ khẽ nhíu mày, thổi nguội chén t.h.u.ố.c rồi đưa đến bên môi vị nam nhân.
Đôi môi hắn mỏng như phiến ngọc, đường viền tựa lưỡi d.a.o bén ngót, mang một vẻ sắc sảo bẩm sinh. Ấy vậy mà lúc này, lại trông nhu hòa đến lạ thường.
Sở Dực hé môi uống cạn chén thuốc, rồi khẽ cất lời: “Đa tạ.”
Trong lúc Vân Sơ đút thuốc, tiểu cô nương đã chạy ra sân sau nhặt lá rụng, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Kỳ thực căn phòng này chẳng hề nhỏ, phải nói là rộng rãi khôn cùng, nhưng Vân Sơ vẫn cảm thấy có chút chật hẹp bức bối.
Nàng khẽ khàng khơi chuyện: “Chuyện Trâu gia, chẳng hay Vương gia đã nhúng tay vào?”
“Vị Trâu phu nhân kia vốn mang thói hợm hĩnh, khinh trên đạp dưới, nhưng cũng không nên động vào nàng... càng không thể ức h.i.ế.p Du ca nhi.” Sở Dực trầm giọng đáp: “Nàng ta sát hại nữ nhi thân sinh của mình, vốn dĩ phải đền tội, sống lâu thêm mấy năm như vậy đã là quá may mắn rồi.”
Vân Sơ ngưng trệ trong chốc lát, rồi lại tiếp tục đút thuốc.
Nàng vừa đút xong chén thuốc, Trình tổng quản liền bước vào: “Khải bẩm Vương gia, đã tìm được thư đồng của Tạ gia rồi.”
Ánh mắt Vân Sơ chợt trầm xuống.
Năm năm trước, nàng gả vào Tạ gia, nửa tháng đầu còn thấy một thư đồng luôn hầu hạ bên cạnh Tạ Cảnh Ngọc, sau đó không rõ vì cớ gì lại biến mất.
Quan hệ giữa nàng và Tạ Cảnh Ngọc vốn đã lạnh lẽo, đương nhiên nàng cũng chẳng bận tâm mà hỏi nhiều.
Không ngờ, tên thư đồng này lại có liên can đến sự việc đêm động phòng năm năm về trước…
Hai thị vệ áp giải tên thư đồng của Tạ gia vào sân.
Tên thư đồng kia trạc tuổi Tạ Cảnh Ngọc, nhưng gương mặt phong sương đã hằn lên dấu vết của tháng năm, khiến hắn ta trông già dặn hơn Tạ Cảnh Ngọc rất nhiều, cứ như kẻ đã ngoài ba bốn mươi tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Sơ thản nhiên ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Ngẩng đầu lên!”
Tên thư đồng run rẩy không ngừng, ngẩng mặt lên rồi lại hoảng sợ tới mức cúi gằm xuống khi trông thấy Vân Sơ: “Phu nhân, chuyện này chẳng liên can gì tới tiểu nhân… Là Tạ đại nhân cưỡng ép tiểu nhân làm việc đó, tiểu nhân vô phương lựa chọn, chỉ còn cách tuân lệnh… Cầu xin phu nhân rủ lòng tha thứ cho tiểu nhân!”
Vân Sơ lạnh lùng nhìn hắn: “Vì sao ngươi lại rời khỏi Tạ gia?”
Tên thư đồng lắp bắp nói: “Là… là Tạ đại nhân muốn sát hại tiểu nhân để diệt khẩu, tiểu nhân muốn giữ lấy mạng sống, đành phải… đành phải tháo chạy!”
“Nếu nói như vậy, thì ngươi cũng là kẻ vô tội sao?” Vân Sơ mỉm cười châm biếm: “Chuyện tối hôm đó, ngươi hãy cẩn thận thuật lại rõ ràng từng câu từng chữ cho ta nghe.”
Nàng có thể đoán được vì sao tên thư đồng này lại bỏ đi, hẳn là hắn ta đã dùng chuyện đêm hôm đó uy h.i.ế.p Tạ Cảnh Ngọc, nên Tạ Cảnh Ngọc mới muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, và tên thư đồng kia đành phải đào tẩu.
Quả đúng là một đôi chủ tớ, chẳng có kẻ nào là tốt đẹp.
Tên thư đồng quỳ rạp dưới đất, giọng run rẩy kể: “Tạ đại nhân sai tiểu nhân mua t.h.u.ố.c bỏ vào rượu, khiến đám tỳ nữ bà v.ú trong viện hôn mê. Trong chén rượu giao bôi cũng có thuốc, sau khi phu nhân hôn mê, chính là tiểu nhân cùng Tạ đại nhân đưa phu nhân lên kiệu của phủ Tuyên Võ hầu…”
Sở Dực nằm trên giường, ánh mắt chợt lóe lên vẻ lạnh lẽo thấu xương.
Ánh mắt hắn dừng trên cánh tay của tên thư đồng. Nếu ánh mắt có thể hóa thành lưỡi d.a.o bén ngót, e rằng cánh tay của kẻ này đã đứt lìa khỏi thân.
Gà Mái Leo Núi
Tên thư đồng rùng mình một cái, tiếp tục thuật lại: “Kẻ tiếp ứng ở phủ Tuyên Võ hầu chính là Tuyên Võ hầu và một nha hoàn thân cận. Ngoại trừ bọn họ ra, không còn ai khác.”
Vừa dứt lời, một nữ tử bị bịt miệng đã ngã nhào tới chân thư đồng.
Vân Sơ nhấp một ngụm trà, giọng điệu hờ hững: “Hai người các ngươi có nhận ra nhau không?”
Hai người liếc nhau, nhìn một hồi lâu mới cùng gật đầu.
Nếu nhận ra nhau, ắt chứng tỏ kẻ chúng ta tìm không sai người.
Vân Sơ nhìn Sở Dực: “Vương gia cho rằng nên xử lý thế nào?”
Sở Dực lạnh lùng thốt: “Kẻ thư đồng này, không cần giữ lại nữa.”
Vân Sơ gật đầu, nàng cũng có ý này.
“Phu nhân tha mạng, Vương gia tha mạng!” Thư đồng hoảng sợ van nài: “Tiểu nhân sẽ chôn chặt chuyện này tận đáy lòng, tuyệt sẽ không hé răng với bất kỳ ai, cầu xin phu nhân cùng Vương gia khai ân tha cho tiểu nhân một con đường sống...”
Hai thị vệ bịt chặt miệng hắn, lập tức kéo người đi.
Nha hoàn đứng hầu chứng kiến mọi việc, sợ đến mức hoa dung thất sắc, thân thể co rúm lại, run rẩy không ngừng.
Dù dung mạo nàng ta có phần chật vật, Vân Sơ vẫn có thể nhận ra vài phần tư sắc diễm lệ.
Đây là nữ tử Tuyên Võ hầu chuẩn bị cho Bình Tây Vương, với ý đồ để nàng ta trở thành mẫu thân của hài tử.
Vì chuyện này mà nữ tử đã ẩn mình trong một thôn nhỏ cách ngoại ô kinh thành ba mươi dặm suốt năm năm.
“Cứ giữ nàng ta lại đó.” Sở Dực lạnh lùng nói: “Cứ để nàng ta c.h.ế.t dễ dàng như vậy, thật là quá hời cho nàng ta rồi.”
Trình tổng quản khẽ phất tay, hai thị vệ lập tức kéo nữ tử rời đi. Tiếng nức nở xin tha của nàng ta càng lúc càng nhỏ dần, rồi mất hẳn.
Vân Sơ cũng không nán lại lâu, lập tức đứng dậy trở về viện của mình.
Nàng vừa rời đi không lâu, Trình tổng quản đã vội vàng đến báo Ân tần ghé thăm. Lập tức, người ta mang tới mấy chậu cây xanh to lớn, đặt trước chiếc cổng tò vò để che chắn. Tán cây xanh um, lá chen chúc dày đặc, lại điểm xuyết thêm vài chậu cúc trên nền đất, khiến cánh cổng hoàn toàn bị che kín.
Ân tần lo lắng bước vào, ngồi ngay mép giường của Sở Dực.
Bà ấy một mực đòi xem miệng vết thương của Sở Dực, nước mắt lập tức tuôn trào: “Cớ sao con dám độc hành cùng Trình Tự đi diệt phỉ tặc? Nếu con mệnh đoản trong tay bọn thổ phỉ, mẫu phi biết sống thế nào... Mẫu phi chỉ còn mình con để nương tựa. Sau này khi làm bất cứ việc gì, con có thể nghĩ đến mẫu phi một chút có được không...”
Ân tần khóc than đến đứt ruột đứt gan.
Sở Dực chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Chờ đến khi khóc đủ rồi, Ân tần mới ngừng lại, chậm rãi nói: “Cũng may con không chịu thương tích vô ích. Lần này con bắt sống được phỉ vương, quả là cửu tử nhất sinh. Phụ hoàng con biết việc ông ấy rút lại tinh binh diệt phỉ trước kia là một sai lầm, nên đã bảo ta mang bảo kiếm trả lại cho con.”
Đây là thanh bảo kiếm Hoàng đế ban cho Sở Dực năm hắn mười lăm tuổi. Chàng vô cùng quý trọng thanh kiếm ấy, và giờ đây nó đã trở về với chủ cũ.