Sở Dực liền ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Hắn dõi mắt nhìn Vân Sơ chầm chậm cúi người, đôi ngón tay trắng nõn từ tốn cởi xiêm y cho hắn.
Cơ bắp toàn thân hắn bỗng chốc căng chặt, một cảm giác khó tả dâng trào khắp cơ thể.
Tứ chi hắn như bị điện giật, chẳng dám nhúc nhích dù chỉ một li.
Vân Sơ cởi xiêm y của hắn, tháo bỏ lớp băng gạc cũ trên ngực. Nàng lập tức nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn đang hiện ra.
Dù miệng vết thương đã đóng vảy, không còn rỉ máu, nhưng trông vẫn hết sức ghê người.
Nàng rắc t.h.u.ố.c bột lên miệng vết thương. Có lẽ do bị kích thích, những đường cong cơ bắp trên n.g.ự.c nam nhân bắt đầu căng cứng, thậm chí mắt thường cũng có thể nhận ra...
“Vương gia!”
Tiếng Trình Tự đột ngột vọng vào.
Vân Sơ giật mình thon thót, vội vã cầm lấy băng gạc băng kín miệng vết thương.
Nàng cũng chẳng rõ vì cớ gì bản thân lại có cảm giác chột dạ, như thể vừa làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp.
“Mới có hai ngày mà Vương gia vẫn cần người giúp đổi t.h.u.ố.c ư? Chẳng lẽ thân thể Vương gia đã không còn được như xưa nữa rồi?”
Trình Tự vừa dứt lời, gương mặt Sở Dực lập tức sa sầm.
Vân Sơ hẳn sẽ không cảm thấy thân thể hắn quá ư kém cỏi, lại thường xuyên bị thương đây chứ?
Trình Tự lại tiếp lời: “Nếu thân thể Vương gia đã suy yếu đến nhường này, vậy cứ giao Dương Hà Đông cho Đại Lý Tự thẩm vấn, liệu có ổn không?”
Sở Dực ngồi bật dậy: “Thẩm vấn phạm nhân cũng chẳng phải việc nặng nhọc gì, mau chuẩn bị xe ngựa!”
Hắn xỏ giày, đứng thẳng người, bước hai bước rồi ra sân.
Trình tổng quản sợ toát mồ hôi, vội vàng đỡ lấy hắn: “Ôi Vương gia của ta ơi, người không thể cứ giày vò bản thân như vậy được!”
Sở Dực vẫn tiếp tục bước đi, bước chân vững vàng đến lạ, chẳng thể nào nhìn ra được hắn đang bị thương chưa lành.
Vân Sơ: “...”
Há tất phải cố cậy mạnh như thế ư?
Trở về viện của mình, Vân Sơ lại tiếp tục bận rộn với công việc.
Cô nhi viện đã xây cất xong xuôi, đường tỷ Vân Thấm của dòng thứ tự tay quán xuyến mọi việc, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu tiếp nhận cô nhi vào ở.
Có đường tỷ quản lý, Vân Sơ cũng an lòng. Ngày mai, nàng sẽ đích thân đến đó một chuyến xem sao.
Khi nàng đang xem sổ sách, Thính Phong bước vào bẩm báo: “Tiểu thư, Cam Lai vừa truyền lời đến.”
Cam Lai chính là tiểu đồng Vân Sơ cài cắm bên cạnh Tạ Thế Duy. Đó là một hài tử thông minh, biết rõ ai mới là chủ tử chân chính của mình.
“Cam Lai bẩm báo đại thiếu gia ngày ngày mải mê buôn bán, đi sớm về khuya, còn Thính Vũ mỗi chiều chạng vạng ra cửa, đêm tàn mới trở về.” Thính Phong hạ giọng thưa: “Một đêm nọ, Cam Lai thấy Thính Vũ vừa hồi phủ xong đã tìm tới viện của đại thiếu gia, dâng hắn hai tờ ngân phiếu một trăm lượng. Cam Lai theo dõi mấy ngày mới hay Thính Vũ mỗi ngày đều ghé một tiểu viện, hình như là sản nghiệp của Hồ gia. Thính Vũ mỗi ngày đến đó một chuyến đã có thể đút túi trăm lượng bạc, rốt cục nàng ta đến đó làm gì?”
Vân Sơ bật cười không dứt.
Nàng nào hay Hồ gia là thế lực nào nhưng có thể đoán được mục đích Thính Vũ tới đó.
Trước kia Thính Vũ từng len lỏi lên giường của Tạ Cảnh Ngọc, sau đó lại quỳ gối khóc rống trước mặt nàng, thốt lời khó lòng kiềm chế tình cảm với Tạ Cảnh Ngọc…
Gà Mái Leo Núi
Một kẻ si tình Tạ Cảnh Ngọc đến vậy, Tạ Cảnh Ngọc mới tạ thế được bao lâu, nàng ta lại có thể leo lên giường kẻ khác sao?
Trong này chắc chắn có dấu vết của Tạ Thế An.
E là từng cá nhân trong Tạ gia đều sẽ bị Tạ Thế An vắt kiệt, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng…
Nàng bèn mở lời dò hỏi: “Tạ Thế Duy dạo này đang làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhị thiếu gia đang học tính toán bằng bàn tính, nhưng chẳng thể học cho thành. Đại thiếu gia nổi giận bảo nó chớ nên học nữa, huynh đệ hai người lại gây huyên náo một phen.” Thính Phong thuật lại tin tức Cam Lai truyền tới.
Vân Sơ lập tức thấu tỏ.
Tạ Thế Duy vẫn như đời trước mà thôi, đất sét nát không thể trát tường, chỉ biết cậy thế gây sự, động chân động tay. Gây sự là ưu điểm ở quân doanh, nhưng nếu ở một gia đình bình thường thì lại trở thành căn nguyên của họa lớn.
Có Tạ Thế Duy cản trở, gây vạ, Tạ Thế An cẩn thận tính toán như vậy liệu có thể tiến xa được bao nhiêu?
Chương trình học Quốc Tử Giám chẳng hề nhẹ nhàng, phải tới giữa giờ Thân mới được tan học.
Mỗi ngày đến thời khắc này, Vân Sơ đều dặn dò phòng bếp chuẩn bị mấy món điểm tâm mà Du ca nhi yêu thích, rồi đem bày biện tại chính sảnh.
Tiểu gia hỏa ấy ăn chút điểm tâm, huyên náo chơi đùa với Trường Sinh một lúc thì cũng đã tới giờ dùng bữa bối.
Vân Sơ để ý hôm nay tiểu tử này chẳng mấy vui vẻ, nàng ôn hòa hỏi: “Làm sao vậy, điểm tâm không ngon miệng sao?”
“Ngon, rất ngon miệng.” Sở Hoằng Du khẽ thở dài một tiếng: “Mẫu thân, có phải con thật sự là vô dụng không?”
“Vì lẽ gì con lại hỏi như vậy?” Vân Sơ ôm cậu bé đặt lên đùi mình: “Trong mắt nương, con chính là hài tử xuất chúng nhất, sau này chớ nên có suy nghĩ như vậy nữa.”
“Chỉ là họ đều nói con rất kém cỏi.”
“Họ là ai?”
Sở Hoằng Du chau mày đáp: “Lục hoàng thúc, thất hoàng thúc, cùng đám tùy tùng theo hầu của họ, ai nấy đều nói con là kẻ ngu dốt nhất Quốc Tử Giám.”
Vân Sơ khẽ nhíu mày.
Theo nàng biết thì trước khi hài tử nhà huân quý vào Quốc Tử Giám học tập thì sẽ được đến tộc học để đọc sách ba bốn năm, phải tới chừng tám tuổi mới chính thức vào Quốc Tử Giám.
Mà Du ca nhi chưa đến năm tuổi, trước đó mới chỉ học qua Tam Thiên Tự, làm sao có thể theo kịp một đám hài tử lớn hơn nó nhiều tuổi như vậy.
Nàng mở lời nói: “Hài tử lớn tuổi nhất Quốc Tử Giám chính là lục hoàng thúc của con, hắn ta đã xấp xỉ mười bốn tuổi mà vẫn còn học những thứ chỉ dành cho tiểu hài tử, con xem ai mới là kẻ kém cỏi?”
Ánh mắt của Sở Hoằng Du chợt bừng sáng.
Nếu nói như thế, vậy ra ta quả là một người lợi hại đến thế ư?
“Bây giờ con chưa thể lĩnh hội hết những bài giảng của Quốc Tử Giám cũng không phải do lỗi của con, hay là thế này đi, tạm thời con chớ đến Quốc Tử Giám nữa, nương sẽ mời một phu tử về dạy dỗ con trong hai năm.” Vân Sơ xoa đầu cậu bé: “Trường Sinh cũng có thể học cùng con.”
“Thân thể muội muội yếu nhược như vậy, chẳng cần khổ công học những điều này, đợi con khôn lớn sẽ che chở muội muội.” Sở Hoằng Du siết chặt nắm tay: “Vả lại, nếu con đã vào Quốc Tử Giám thì sẽ không bỏ dở giữa chừng, con phải tiếp tục đến Quốc Tử Giám đọc sách, phải vượt qua đám lục hoàng thúc kia, xem sau này bọn họ còn dám cười nhạo con nữa không.”
Vân Sơ trông thấy ngọn lửa hiếu thắng hừng hực cháy trong ánh mắt của hài tử.
Nàng biết dù nàng có nói gì đi nữa thì hài tử này cũng sẽ không từ bỏ Quốc Tử Giám.
“Nương, vẫn mời phu tử được chứ ạ?” Sở Hoằng Du chớp mắt to: “Sau này buổi sáng con đến Quốc Tử Giám học tập, buổi tối quay về nhờ phu tử dạy con đọc sách, con không tin lại không theo kịp bọn họ.”
Vân Sơ chẳng hề tán đồng.
Tuy sức khỏe của Du ca nhi khá hơn Trường Sinh nhưng cũng chỉ là hơn Trường Sinh một chút thôi, một hài tử sinh non, bẩm sinh đã thiếu hụt, tương lai cũng khó lòng bù đắp được.
Chuyện quan trọng nhất của Du ca nhi là chăm sóc sức khỏe cho thật tốt, những chuyện đọc sách học tập này không nên chiếm hết thời gian của một tiểu hài tử còn chưa tròn năm tuổi.
“Du ca nhi...”
Vân Sơ vừa định cất lời thì bàn tay bé nhỏ đã che miệng nàng lại.
Sở Hoằng Du nghiêm nghị mở miệng: “Con là nam tử hán, phải bảo vệ muội muội, phải bảo vệ mẫu thân, cần phải học rất nhiều thứ, phải khiến bản thân trở nên mạnh mẽ!”
Sở Trường Sinh chạy tới, khẽ khàng nói: “Con, con cũng, cùng ca ca... học, cùng nhau.”
Sở Hoằng Du nắm tay muội muội nói: “Trường Sinh, muội hẳn phải nói là con muốn học cùng ca ca, đó mới là một câu hoàn chỉnh.”
“Con cũng muốn học cùng ca ca.” Sở Trường Sinh bắt chước như một chú vẹt non, nhắc lại một câu trọn vẹn, ngập ngừng giây lát rồi lại tiếp lời: “Con, con cũng là nam tử hán.”
Sở Hoằng Du bật cười ha hả: “Muội không phải nam tử hán, muội là muội muội cần được bảo vệ.”
Đang nói thì lại nghe thấy tiếng các hạ nhân cúi đầu hành lễ, Vân Sơ ngẩng đầu nhìn, lập tức trông thấy một dáng hình cao lớn ở phía bên kia chiếc cổng tò vò.