Vân Sơ ôn tồn nói: “Quế Lan thẩm cần an dưỡng thân thể, mọi người hãy lui xuống cả đi.”
Nàng nhìn về phía Tất lang trung: “Đa tạ Tất lang trung đã lao tâm.”
Nếu không phải nhờ mối giao hảo với Bình Tây Vương, nàng quả thật chẳng thể dễ dàng thỉnh vị này đến đây như vậy.
Tất lang trung cười ha hả nói: “Chuyện nhỏ nhặt, chẳng tốn công sức gì, hà cớ gì phải nhắc đến.”
Vị này chính là Bình Tây Vương phi tương lai, người mà Sở Dực đặt ở đầu quả tim. Lão phu đương nhiên phải nể nàng một phần, đích thân tới đây một chuyến để bày tỏ thành ý.
Sáng ngày hôm sau, Vân Sơ trở về Vân gia dùng bữa, chợt nghe đại ca nhắc đến việc Vân Tư Viễn đã viết cho Điền thị một phong thư hòa ly. Hắn không chọn hưu thê, mà chỉ quyết định hòa ly.
Vân gia chúng ta dẫu xuất thân võ tướng, song đại đa số người đều khoan dung độ lượng. Dù phu nhân bên gối đã gây ra chuyện tày đình như vậy, song Vân Tư Viễn cũng không tuyệt tình quá mức, vẫn giữ lại chút thể diện cho Điền thị.
“Cũng mong nàng ta có thể tự mình tỉnh ngộ, đừng gây thêm thị phi nữa.” Lâm thị khẽ lắc đầu, bỏ qua chuyện này.
Nàng ấy mỉm cười âu yếm vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Sở Trường Sinh, tiểu cô nương đang vùi mình trong lòng Vân Sơ: “Sinh tỷ nhi, ngoại bà dẫn con ra ngoài dạo chơi một lát được không?”
Tiểu cô nương chớp đôi mắt to tròn, khẽ liếc nhìn Vân Sơ. Thấy Vân Sơ mỉm cười gật đầu, con bé lập tức nghiêng đầu, chậm rãi lên tiếng: “Được ạ.”
Vân Sơ đương nhiên cũng cùng đi.
Ba người ngồi xe ngựa tiến tới cửa hàng trang sức lớn nhất trên phố.
Lâm thị lập tức gọi người mang những bộ trang sức mới nhất lên, nhất loạt đặt mua cho Trường Sinh ba bộ trang sức vàng nạm ngọc: “Sinh tỷ nhi, hiện giờ con đeo vẫn chưa mấy thích hợp. Chờ sau này con trưởng thành, những thứ này sẽ là của hồi môn của con.”
“Cảm, cảm tạ ngoại bà...” Sở Trường Sinh ngoan ngoãn nói: “Con rất thích.”
Lâm thị vô cùng cảm thán: “Sinh tỷ nhi nói chuyện càng ngày càng lưu loát. Hồi tưởng lại ba tháng trước, con bé còn chưa thể nói rõ ràng, quả là hài tử có mẫu thân chăm sóc thật khác biệt mà.”
Vân Sơ hơi đắc ý khoe rằng: “Trường Sinh còn biết đọc Tam Tự Kinh đó. Nào, con đọc cho ngoại bà nghe đi.”
Tiểu cô nương lập tức ngồi thẳng người, khẽ rung chân đầy vẻ đắc ý, bắt đầu ngâm nga: “Nhân chi sơ, tính bản thiện...”
Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, có đôi khi còn ngắc ngứ, phải tạm dừng khá lâu, song quả thật con bé đã đọc được hơn phân nửa.
Lâm thị vô cùng vui mừng: “Sinh tỷ nhi thật lợi hại! Đi, ngoại bà sắm cho con thêm vài bộ xiêm y, Sinh tỷ nhi nhà ta phải được mặc xiêm y lộng lẫy nhất trần đời.”
Vân Sơ cũng muốn đến phường dệt chọn một ít vải dệt và chỉ thêu. Lần trước nàng đã hứa thêu tặng túi thơm cho Bình Tây Vương, cũng nên sửa soạn rồi.
Ba người đi dọc theo con phố sầm uất đến tiệm vải của Vân gia.
Chưa kịp tới nơi thì Lâm thị bỗng nhiên cất lời: “Sơ nhi, con nhìn hài tử đằng trước xem, đó có phải là Doãn ca nhi không?”
Vân Sơ nhìn theo hướng chỉ của Lâm thị, lập tức nhìn thấy một hài tử đang đứng trên đường khóc than t.h.ả.m thiết, bên cạnh không có lấy một người lớn nào.
Nàng mới rời khỏi Tạ gia chưa được bao lâu, cũng chỉ vừa tách khỏi người Tạ gia, làm sao có thể không nhận ra đứa nhỏ đó chính là Tạ Thế Doãn chứ?
“Đã có chuyện gì vậy?” Lâm thị ngạc nhiên thốt lên: “Sao Tạ gia lại để hài tử một mình lang thang trên phố như vậy? Sao lại khóc đến thê t.h.ả.m nhường ấy? Người lớn đã đi đâu hết cả rồi? Lỡ hài tử thất lạc thì biết tính sao?”
Đang nói thì Tạ Thế Doãn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía họ, sau đó vút chạy về phía họ.
Vừa lúc có một chiếc xe ngựa chạy qua, suýt chút nữa thì đụng phải. Tạ Thế Doãn vội vàng né người, vừa ngã nhào đã lập tức đứng dậy, cắm mặt chạy về phía Vân Sơ.
Lâm thị theo bản năng che chắn trước mặt Vân Sơ.
Nàng ấy thật sự lo sợ người Tạ gia lại giở trò gì xấu xa với Sơ nhi.
“Mẫu thân!” Tạ Thế Doãn dừng trước mặt bọn họ, thổn thức gào khóc: “Cầu xin mẫu thân giúp con tìm di nương về, chẳng thấy di nương của con ở đâu cả... Tổ mẫu và đại huynh đều không chịu đi tìm, bọn họ nói từ nay con sẽ không còn di nương nữa... Hu hu hu, mẫu thân, cầu xin người...”
Tạ Thế Doãn vừa khóc vừa thở hổn hển.
Nó mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, níu chặt vạt váy của Vân Sơ.
Vân Sơ khom người đỡ nó dậy: “Hiện giờ đại huynh ngươi là chủ nhà Tạ gia. Nếu đại huynh và tổ mẫu của ngươi đã không có ý đi tìm, thì tất nhiên là có dụng ý riêng của bọn họ.”
“Không, mẫu thân, phải tìm, phải đi tìm...” Tạ Thế Doãn khóc đến thê tâm liệt phế: “Cầu xin mẫu thân, nhi tử không thể không có di nương...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đứa hài tử này, ngươi hú hét loạn lên cái gì?” Lâm thị vốn đang có chút mềm lòng, dù sao đây cũng chỉ là một hài tử mới bốn năm tuổi, hơn nữa cũng từng gọi ta một tiếng ngoại bà.
Nhưng Tạ Thế Doãn khóc lớn đã dọa sợ Trường Sinh.
Tiểu cô nương khi nãy còn hoạt bát ngoan ngoãn, giờ đã quay đầu chui vào n.g.ự.c Vân Sơ, sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Lâm thị lập tức trở nên lạnh lùng: “Tạ Thế Doãn, từ khi Sơ nhi rời khỏi Tạ gia thì đã không còn là đích mẫu của ngươi nữa, ngươi nhớ kỹ chưa?”
Tạ Thế Doãn ngơ ngẩn mở to đôi mắt đẫm lệ, không nói được một lời nào.
Đến giờ, nó vẫn còn nhớ rõ. Nửa năm về trước, nó chính là hài tử được mẫu thân yêu thương nhất, mẫu thân lúc nào cũng ôm ấp vỗ về, ôn nhu dỗ dành.
Từ nhỏ, nó đã biết mẫu thân yêu thích hài tử hơn thảy.
Nhưng nó không hiểu vì sao mọi thứ lại đột nhiên thay đổi.
Mẫu thân đuổi nó ra khỏi Sanh Cư, từ đó về sau cũng chẳng còn thân cận.
Nó cứ bị vứt bỏ như vậy.
Trước kia, bị vứt bỏ còn có di nương yêu thương, nhưng giờ đây di nương cũng chẳng thấy đâu... nó chỉ còn trơ trọi một mình.
Vì sao nó lại đáng thương đến vậy chứ?
Nó ngẩng đầu nhìn về phía hài tử đang vùi trong n.g.ự.c Vân Sơ.
Chắc chắn mẫu thân đã có hài tử khác nên mới chẳng còn yêu thương nó nữa!
Nó nhìn Sở Trường Sinh, trong mắt lộ ra vẻ ghen ghét và oán hận nặng nề...
Vân Sơ duỗi tay, quay mặt nữ nhi vào trong n.g.ự.c mình.
Nàng mở miệng nói: “Doãn ca nhi, ngươi phải hiểu cho tường tận, bây giờ ta không còn là người của Tạ gia nữa, ta không có bất kỳ quyền lực gì để xen vào việc nhà họ Tạ của các ngươi. Một hài tử như ngươi ra ngoài một mình quá nguy hiểm, ta cho người đưa ngươi về, coi như nể tình mẫu tử trong suốt thời gian qua.”
Tạ Thế Doãn còn chưa tròn năm tuổi, nó còn quá bé để hiểu thấu những chuyện này, nó chỉ thấy mẫu thân không muốn giúp nó tìm di nương.
Nó cúi đầu ôm bụng, cất tiếng: “Mẫu thân, nhi tử đói...”
Sáng sớm hôm nay nó đã trốn ra khỏi nhà, đầu tiên là đi khắp nơi tìm di nương, tìm mãi không thấy tung tích nên nó mới bắt đầu tìm kiếm nơi ở của mẫu thân.
Tìm khắp chốn vẫn không thấy, ngay lúc nó sắp tuyệt vọng thì lại gặp được mẫu thân ở trên phố.
Nó cho rằng ông trời đang ưu ái nó, nhưng cuối cùng là do nó nghĩ sai rồi.
Vân Sơ không khỏi nhớ tới kiếp trước, chính tay Tạ Thế Doãn đã đổ t.h.u.ố.c độc vào miệng nàng.
Gà Mái Leo Núi
Tạ Nhàn vọt tới đ.á.n.h đổ chén thuốc, ngay sau đó, Tạ Thế Doãn tát Tạ Nhàn một bạt tai, gọi người mang chén rượu độc thứ hai lên, ép nàng uống cạn.
Tạ Thế Doãn hiện tại và Tạ Thế Doãn của tương lai, hai hình ảnh dần dần trùng khớp.
Không phải nàng tuyệt tình với đứa trẻ, mà là bản thân đã từng nếm trải đủ cay đắng, nàng sẽ không bao giờ chuốc lấy đau khổ lần nữa, dù cho nó có thật lòng bao nhiêu.
Nàng đang muốn mở miệng thì tiểu cô nương trong n.g.ự.c lại ngẩng đầu lên, đưa một miếng điểm tâm trong tay cho nó: “Cho, cho ngươi đây.”
Lúc này Tạ Thế Doãn mới chú ý tới tiểu cô nương xinh đẹp này, nó lập tức ngẩn ngơ.
Vân Sơ lập tức ấn đầu Sở Trường Sinh vào n.g.ự.c mình, che giấu gương mặt của nữ nhi rồi mở miệng nói: “Thu Đồng, ngươi hãy đưa Doãn ca nhi đi dùng chút gì đó rồi đích thân đưa nó về Tạ gia.”
Thu Đồng lĩnh mệnh, dẫn Tạ Thế Doãn rời đi.
Tạ Thế Doãn không chịu đi, cuối cùng bị Thu Đồng bế lên, rời khỏi nơi này.
“Tạ gia...” Lâm thị khẽ lắc đầu, thở dài: “Ngày trước, ta quả là hồ đồ.”
Vân Sơ khẽ cười nói: “Nương, người chớ bận tâm chi những chuyện này nữa. Đi thôi, chúng ta đến tiệm vải xem gần đây có vật phẩm gì mới lạ chăng.”
Cả ba người cùng rảo bước đến tiệm vải.