Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 283



Tạ Thế Doãn vội vàng chắn trước thân mẫu, lớn tiếng hô: “Không được phép động vào di nương của ta! Ta muốn cáo quan! Ta muốn đi tìm mẫu thân, mẫu thân ta chính là đại tiểu thư Vân gia, nàng ấy nhất định sẽ thay ta báo thù!”

Ý cười trên mặt bà tử càng lúc càng thâm trầm: “Tạ gia các ngươi đã đuổi đại tiểu thư Vân gia đi rồi, giờ lại trông mong Vân gia ra mặt giúp đỡ sao, há chẳng phải nực cười? Thôi được rồi, bớt lời nhảm đi, động thủ!”

Từng đợt đ.ấ.m đá trút xuống như mưa, Thính Vũ đau đến mức thốt ra tiếng kêu thê lương t.h.ả.m thiết.

Nàng cảm nhận được Tạ Thế Doãn đang liều mình che chắn trước người mình, vội vàng đưa tay đẩy nhi tử: “Doãn ca nhi, về hậu viện, mau về phòng đi, đừng ở chỗ này, đi mau... á đau... Cầu xin các ngươi tha cho ta, đau quá...”

Nguyên thị ôm chặt Tạ Thế Doãn mà nói: “Doãn ca nhi, ngoan, nghe lời, về hậu viện đi!”

“Tổ mẫu, cầu xin ngài cứu di nương, di nương sắp bị đ.á.n.h c.h.ế.t rồi!” Tạ Thế Doãn gào khóc, thấy Nguyên thị chỉ thở dài, hắn vội vàng quay sang Tạ Thế An: “Đại ca, đại ca! Ta cầu xin huynh, huynh mau cứu di nương! Sau này huynh bảo ta làm gì, ta cũng làm, ta nhất định sẽ nghe lời huynh, cầu xin đại ca!”

Tạ Thế An không chút d.a.o động, chỉ đứng trơ như pho tượng.

Nguyên thị che mắt Tạ Thế Doãn, bàn tay bà ta đã ướt đẫm lệ.

Lúc này, Giang di nương từ hậu viện vội vã xông ra, trong tay cầm một tờ ngân phiếu bạc trăm lượng, mở miệng cầu xin: “Ta xin hoàn trả lại số bạc mà các ngươi đã dùng để mua Vũ di nương trước đây, cầu xin các ngươi hãy tha cho nàng một con đường sống!”

Nàng và Vũ di nương đồng thời trở thành di nương của Tạ Cảnh Ngọc, hai người cũng xem như có chút tình nghĩa, nàng thực lòng không đành lòng nhìn Thính Vũ bị đ.á.n.h c.h.ế.t như vậy.

Ai ngờ bà tử kia lại cười khẩy phỉ nhổ: “Một trăm lượng bạc có thể đổi lấy thể diện của Hồ gia ta sao? Hôm nay tiện phụ này phải c.h.ế.t thì mới được!”

Nàng ta c.h.ế.t rồi thì người ngoài mới không biết chủ nhân nhà họ hồ đồ nạp tiện thiếp của người khác, nếu chuyện hoang đường này bị truyền ra ngoài, Hồ gia bị người đời chê cười đã đành, chắc chắn khó thoát khỏi việc bị Ngự Sử Đài hạch tội.

Ánh mắt bà tử lộ ra vẻ hung tợn.

Gia đinh xuống tay càng thêm tàn nhẫn, tiếng kêu t.h.ả.m thiết của Thính Vũ càng lúc càng đứt quãng, yếu ớt.

Tạ Thế Doãn đã khóc đến lạc cả giọng.

Thính Vũ mở to hai mắt nhìn nhi tử, thổn thức gọi khẽ: “Doãn ca nhi, Doãn ca nhi...”

Nàng hối hận, hối hận không nên cùng Tạ Thế An bày mưu tính kế để bò lên giường Hồ đại nhân... Nàng lẽ ra nên sớm mang theo Doãn ca nhi rời khỏi Tạ gia, tìm một nơi chốn không ai hay biết mà sống đời bình dị, mai danh ẩn tích cả đời, cớ gì lại vì tám vạn lượng bạc kia mà tự mình bước lên con đường lầm lạc này...

Doãn ca nhi mới hơn bốn tuổi, sau này thiếu đi mẫu thân che chở, hắn biết sống sao đây?

“Di nương, di nương…”

Tạ Thế Doãn vùng vẫy thoát khỏi lồng n.g.ự.c Nguyên thị, lao sầm lên người Thính Vũ nhưng lại bị kẻ khác kéo ra.

Một tên gia đinh ra sức đạp lên đầu Thính Vũ.

“Phốc!”

Thính Vũ phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Nàng ta tức khắc thất đi tri giác, nằm dưới đất bất động, khóe miệng không ngừng trào máu.

Tạ Thế Doãn kinh hãi khóc rống, rồi ngất lịm đi.

Mụ bà tử rút khế ước bán thân của Thính Vũ từ tay áo ra, xé thành từng mảnh nhỏ, ném lên người nàng: “Chuyện vặt vãnh này Tạ gia các ngươi đừng hòng tiết lộ ra ngoài, mau tìm nơi chôn cất nó đi, thật nhục nhã ê chề!”

Mụ bà tử vỗ tay một cái, đám người theo sau, cửa mở, tất thảy kéo nhau rời đi.

“Mau, mau, mau! Nàng ấy còn chưa mất mạng!” Giang di nương ngồi xổm xuống, muốn nâng nàng dậy: “Thái thái, mau thỉnh đại phu đến đây, e rằng còn có thể cứu vãn.”

Nguyên thị che miệng, khóc nức nở: “Nàng ấy đã hộc m.á.u rồi, nội tạng tổn thương nghiêm trọng, nào cứu được nữa…”

Hơn nữa nếu cứu được, e rằng sẽ đắc tội Hồ gia, khi ấy được ít mất nhiều…”

Giang di nương c.ắ.n chặt môi.

Rõ ràng Thính Vũ vẫn còn thở, chưa mất mạng mà Tạ gia lại nhẫn tâm bỏ mặc như vậy sao?

Chẳng lẽ tiếp theo sẽ đến lượt mình sao…

Nàng ấy đang định mở miệng thì một bóng người bất ngờ hiện ra trước mặt, chính là Tạ Thế An: “Giang di nương, một trăm lượng bạc này của ngươi từ đâu mà có?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gió bắc thổi rạc một đêm.

Sáng hôm sau, khắp sân đã đầy lá úa rụng.

Sau khi đưa Du ca nhi tới Quốc Tử Giám, Vân Sơ cùng Trường Sinh ngồi trong đại sảnh, một người họa tranh, một người phác thảo hoa văn.

Vân Sơ trầm ngâm cân nhắc nên chọn hoa văn nào mới phù hợp với bậc nam nhi như Bình Tây Vương, hơn nữa còn chớ nên quá cầu kỳ, bằng không tài thêu thùa của nàng khó lòng hoàn thành, đến lúc đó tạo ra một vật phẩm chẳng ra dáng túi thơm thì nàng quả thực khó lòng mang tặng người.

“Thính Tuyết, hay là ngươi phác thảo vài mẫu đi rồi ta lựa chọn.”

Vân Sơ vò đầu bứt tai hơn nửa canh giờ, rốt cuộc vẫn phải cầu Thính Tuyết trợ giúp.

Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần biết từ bỏ.

Thính Tuyết thông thạo việc may vá thêu thùa, tức khắc bắt tay phác họa hoa văn.

Vân Sơ cầm một tờ giấy trắng tinh, bắt đầu cân nhắc cách thức xây dựng một mạng lưới tình báo.

Khi vừa sống lại, nàng có thể dựa vào việc mình biết trước tương lai để tìm điều lợi, tránh điều hại, nhưng giờ đây rất nhiều chuyện đã dần chuyển biến, hoàn toàn chẳng còn giống kiếp trước nữa.

Nếu muốn đẩy Đinh Nhất Nguyên lên vị trí Quốc sư, hơn nữa còn ngồi vững ở vị trí đó thì nàng nhất định phải có năng lực tự mình thu thập tin tức.

Gà Mái Leo Núi

Nàng chậm rãi suy tư, trang giấy trắng ban đầu cũng bắt đầu phủ kín những dòng chữ…

“Tiểu thư, Giang di nương và Tạ tiểu thư xin được diện kiến.”

Thính Phong từ bên ngoài bước vào thông báo.

Vân Sơ gấp tờ giấy lại, ngẩng đầu: “Cho bọn họ vào đi.”

Chuyện xảy ra ở Tạ gia ngày hôm qua đã sớm truyền đến tai nàng.

Nàng cho rằng với tính tình của Thính Vũ, ít nhiều gì cũng sẽ gây náo loạn Hồ gia một trận, chẳng ngờ nàng ta lại vì Tạ Thế Doãn mà cam chịu chạy trốn.

Luật lệ triều đình đã quy định rõ rệt, nếu nô tỳ bán thân cùng tiện thiếp dám bỏ trốn, đương kim chủ mẫu có quyền xử tử.

Thính Vũ cứ thế mà mất mạng dưới tay Hồ gia.

Tâm trạng của Vân Sơ cũng chẳng mảy may biến động…

Chốc lát sau, Giang di nương nắm tay Tạ Nhàn từ bên ngoài bước vào.

Giang di nương cúi đầu hành lễ: “Bái kiến Vân tiểu thư.”

Tạ Nhàn cũng cúi đầu nói: “Thỉnh an Vân tiểu thư.”

Tiểu nha đầu vẫn khắc ghi lời mẫu thân dặn: người đã rời khỏi Tạ gia, không còn được phép gọi người là mẫu thân.

Vân Sơ mời hai mẫu tử an tọa, Thính Tuyết lập tức bưng trà dâng lên.

“Thiếp thân mạo muội quấy nhiễu, mong Vân tiểu thư thứ lỗi.” Giang di nương nét mặt đầy vẻ khó xử, khẽ nói: “Thiếp thân đến đây là có chuyện muốn thỉnh giáo Vân tiểu thư một chút ý kiến.”

Ngày hôm qua, người Hồ gia tìm đến tận cửa. Bốn gã gia đinh hung hãn đã đ.á.n.h Thính Vũ đến thập tử nhất sinh, nàng quả thực không đành lòng đứng nhìn, bèn xuất ra một trăm lượng bạc hòng cứu lấy mạng người.

Số bạc một trăm lượng kia vốn là do nàng lén lút bán đi vài món trang sức cũ trong tráp của lão thái thái thuở trước mà có. Cả một tráp trang sức tính gộp lại ước chừng một ngàn ba trăm lượng, nàng đã đổi toàn bộ thành ngân phiếu cất giữ cẩn thận bên người.

Suốt đêm qua, nàng trằn trọc không ngủ. Nàng cùng phu nhân đã lén lút đưa Thính Vũ đi an táng sơ sài. Vốn dĩ nàng muốn đợi trời sáng sẽ đến tìm Vân Sơ cầu cứu, song lúc bấy giờ Tạ Thế An vẫn còn ở nhà, nàng không dám hành động tùy tiện.

Mãi cho đến khi Tạ Thế An rời phủ, nàng mới hối hả dắt theo Nhàn tỷ nhi tức tốc chạy đến đây.

“Vân tiểu thư, ta... ta muốn cùng Nhàn tỷ nhi rời khỏi Tạ gia.” Ánh mắt Giang di nương ánh lên vẻ kiên quyết: “Ta thân phận hèn mọn chỉ là một di nương, Nhàn tỷ nhi lại là một tiểu nha đầu. Mẫu tử bọn ta yếu ớt không cách nào tự lập môn hộ, thực tình không biết phải liệu tính ra sao đây.”

Vân Sơ vô cùng tán đồng ý niệm của Giang di nương.

Tạ gia quả là một hang ổ lang sói, nếu lưu lại nơi đó lâu dài, sớm muộn gì cũng sẽ bị nuốt chửng đến tan xương nát thịt.

Nàng trầm ngâm một lát rồi cất lời: “Phải có nam đinh mới có thể tự lập môn hộ. Chỉ cần ngươi có một nhi tử trên danh nghĩa, liền có thể tự lập một chi phái, đây cũng chẳng phải là chuyện gì quá đỗi nan giải.”

Sau khi nàng rời khỏi Tạ gia, hộ tịch đã được chuyển về nhà mẹ đẻ, nhưng Giang di nương lại không có thân nhân để nương tựa, vậy chỉ còn cách nghĩ kế nhận nuôi một nhi tử.