Ánh mắt Bình Tây Vương lại dừng trên dáng hình Vân Sơ.
Nàng trang điểm theo kiểu phu nhân, mái tóc dài đen nhánh được búi cao, cắm một chiếc trâm ngọc nạm vàng, y phục màu tím nhạt thêu đầy hoa sơn trà.
Hắn nhớ lại nhiều năm về trước, lúc nàng còn chưa xuất giá, bọn họ cũng từng gặp nhau một lần.
Lần đó hắn đến Vân phủ bái kiến Vân lão tướng quân, vừa lúc nàng đến dâng trà cho lão tướng quân.
Khi đó nàng mặc một bộ xiêm y thiếu nữ màu vàng nhạt, trong trẻo lanh lợi, so với hiện tại thì thật như hai người khác biệt một trời một vực.
“Con cũng thấy người rất tốt.” Sở Hoằng Du chớp mắt to: “Hoàng cô cô, để người làm mẫu phi của con được không?”
Trưởng công chúa bật cười: “Quả đúng là trẻ con, đồng ngôn vô kỵ. Sơ tỷ nhi, ngươi đừng so đo với nó.”
Vân Sơ cúi đầu nói: “Có thể được tiểu thế tử khen ngợi là vinh hạnh của thần phụ.”
Lúc nàng còn nhỏ cũng thường theo Lâm thị đến phủ Trưởng công chúa, Trưởng công chúa trước giờ vẫn gọi nàng là Sơ tỷ nhi.
Nhưng hiện giờ nàng đã gả chồng, là nội quyến của quan viên Ngũ phẩm, lúc nói chuyện với Trưởng công chúa cũng không còn được tùy ý như thuở xưa.
Yến hội chẳng mấy chốc đã kết thúc.
Lâm thị cáo từ Trưởng công chúa, cả đoàn người cùng rời phủ.
Còn chưa ra khỏi phủ thì nàng đã nghe được tiếng khóc của hài tử ở phía cửa phụ. Nàng nhìn về phía đó, có hai người một lớn một nhỏ đang đứng trong một tiểu đình cách đó không xa.
Bình Tây Vương lạnh lùng nhìn hài tử kia, đứa nhỏ lại “hu hu” khóc lớn, không ngừng lùi về phía sau.
“Con nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ta mới đưa con đến phủ Trưởng công chúa.” Bình Tây Vương lạnh lùng cất lời: “Con ở trong phủ nhà mình leo mái nhà lật ngói thì thôi đi, thế mà lại dám tới đây giương oai, ai cho con lá gan đó?”
Tiểu tử kia òa khóc nức nở: “Phụ vương, ta sai rồi, Hoàng cô nãi nãi cũng tha thứ cho ta, sau này ta không dám nữa...”
Sắc mặt Bình Tây Vương tối sầm.
Mấy con cá chép kia giá trị liên thành, tốn mấy vạn lượng bạc vận chuyển tới kinh thành, khó khăn lắm mới nuôi dưỡng được hai con, cuối cùng lại c.h.ế.t trên tay tiểu thái tử.
Nếu không dạy dỗ nghiêm khắc, e rằng về sau người còn gây ra tai vạ lớn hơn.
Hắn một tay nhấc bổng đứa trẻ lên.
“Người buông ta ra! Người mau buông ta ra!” Sở Hoằng Du vùng vẫy hai chân, khóc lớn: “Hoàng cô nãi nãi nói không phải ta sai, hu hu hu, là người sai, ai bảo người không tìm mẫu phi cho ta...”
Sắc mặt Bình Tây Vương càng thêm u ám.
Người ngày ngày bận rộn công vụ, lơ là việc quản giáo nhi tử, quả thực là lỗi của người.
Hắn không nói gì thêm, xách tiểu tử ấy ra ngoài.
Tiếng khóc của đứa trẻ càng lúc càng vang vọng.
Trong lồng n.g.ự.c Vân Sơ đột nhiên nhói lên một trận, chưa kịp ý thức được điều gì, đôi chân nàng đã vô thức bước về phía Bình Tây Vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sơ nhi!” Lâm thị giữ nàng lại, khẽ hỏi: “Con định làm gì?”
Vân Sơ hoàn hồn, khẽ mím môi đáp: “Là ta đã khuyên tiểu thế tử đi nhận lỗi, còn nói với nó rằng chỉ cần biết lỗi mà sửa thì chẳng có gì đáng ngại...”
Lâm thị cất lời: “Vậy con cảm thấy bản thân mình đã sai khi khuyên tiểu thế tử nhận lỗi sao?”
Vân Sơ lắc đầu.
Lâm thị tiếp tục nói: “Vậy Bình Tây Vương dạy dỗ hài tử của mình có sai không?”
Vân Sơ tiếp tục lắc đầu.
“Há chẳng phải vậy là được rồi sao.” Lâm thị vỗ vỗ tay nàng: “Phụ thân dạy dỗ nhi tử là lẽ thiên kinh địa nghĩa. Giờ con sang đó làm gì? Con cho rằng Bình Tây Vương sẽ nghe lời con sao? Người ấy chỉ biết con đang xen vào chuyện nhà người khác mà thôi. Hơn nữa, con hãy ngẩng đầu nhìn thử xem.”
Lúc này, Vân Sơ mới để ý thấy đông đảo phu nhân và thiên kim tiểu thư đang dừng chân trên con đường này.
Nàng thấu rõ, Bình Tây Vương chẳng màng đến hoàn cảnh mà nghiêm khắc dạy dỗ nhi tử, là bởi muốn dứt khoát chấm dứt ý định gả nữ nhi vào phủ người của đám người kia.
Bình Tây Vương xách theo đứa trẻ rời khỏi phủ Trưởng công chúa.
Các phu nhân khẽ khàng bàn tán xôn xao.
“Đã sớm nghe danh tiểu thế tử này bất hảo, nay xem ra quả là không sai.”
“Chẳng phải đồn rằng thân mẫu tiểu thế tử thân phận thấp kém sao? Hoàng thất không ưa đứa nhỏ này ư? Sao ta thấy Trưởng công chúa lại yêu thương nó đến thế?”
“Trưởng công chúa chỉ là yêu thương Bình Tây Vương, yêu ai yêu cả đường đi lối về, tự nhiên cũng thương tiểu thế tử. Nếu không, vì sao người ấy ngày ngày sầu lo đi tìm vương phi cho Bình Tây Vương?”
“Đáng tiếc, Bình Tây Vương đã có nhi tử lớn đến thế, mấy ai nguyện ý gả vào nơi ấy?”
Gà Mái Leo Núi
“Nếu đứa hài tử này không phải thế tử thì còn dễ nói, nhưng nó đã chiếm lấy danh phận thế tử này rồi, sau này vương phi có sinh trưởng tử, há chẳng phải sẽ rất khó xử sao?”
“...”
Từ khi rời khỏi phủ Trưởng công chúa, tâm tình Vân Sơ vẫn chẳng thể khá hơn chút nào.
Chẳng hiểu vì sao, nàng vẫn cứ vương vấn về đứa hài tử kia.
“Mẫu thân.” Tạ Phinh bỗng nhiên cất lời, cắt ngang dòng suy tư của Vân Sơ: “Vừa rồi con thấy Trưởng công chúa trò chuyện với Lý phu nhân rất vui vẻ, phải chăng Trưởng công chúa muốn gả đích trưởng nữ Lý gia cho Bình Tây Vương làm vương phi?”
Vân Sơ hờ hững đáp lời: “Sao con lại quan tâm đến chuyện hoàng gia?”
Tạ Phinh có chút chột dạ, vội bày ra vẻ mặt tươi cười: “Con chỉ tò mò nữ tử thế nào mới xứng làm vương phi.”
“Bây giờ chỉ còn hai hoàng tử chưa cưới chính thê. Thái tử phi là đích trưởng nữ của Thái sư, thê tử của Nhị hoàng tử là thứ nữ của Đại học sĩ.” Vân Sơ nhìn nàng ta rồi nói: “Ít nhất cũng phải là đích nữ nhà quan Nhị phẩm mới xứng với thân phận vương phi này, dù là Tam phẩm cũng không được.”
Tạ Phinh nắm chặt nắm tay.
Phụ thân nàng ta dùng năm năm thăng tới chức quan Ngũ phẩm, càng lên cao càng khó khăn gấp bội. Nếu muốn trở thành quan Tam phẩm thì phải đợi bao nhiêu năm nữa...
Nàng ta cúi đầu, sợ Vân Sơ phát giác sự thất vọng trong mắt mình.