Khi hắn rời đi còn liên tục nháy mắt ra hiệu với Vân Sơ.
Vân Sơ cảm thấy có chút phiền lòng.
Vào thời khắc mấu chốt như thế này, nàng và tiểu gia hỏa không tiện thân cận quá mức. Tuy nhiên, nàng lại lo lắng nếu bản thân không thuận theo ý hắn, tiểu gia hỏa sẽ chủ động chạy đến bên nàng.
May mắn thay, vị trí của nàng lại ở hàng cuối, cũng chẳng ai chú ý đến hành động của nàng. Nàng lặng lẽ đứng dậy, theo tiểu gia hỏa đến một nơi vắng vẻ.
“Mẫu thân, lát nữa ngài nhất định phải nhận ngọc bội của con đó.” Sở Hoằng Du chớp đôi mắt to tròn, nói: “Dù người khác có nói gì thì mẫu thân cũng không được lùi bước, ngài đã nhớ kỹ chưa?”
Vân Sơ xoa đầu tiểu tử, dịu dàng nói: “Du ca nhi, con phải nhớ rằng mẫu thân sẽ luôn nỗ lực để được ở cùng con và Trường Sinh. Gia đình chúng ta ắt phải quang minh chính đại bên nhau.”
Tiểu gia hỏa cong môi, bật cười rạng rỡ.
Đúng lúc này, Vân Sơ chợt nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau bụi hoa.
Nàng vỗ nhẹ vai tiểu gia hỏa: “Mau mau trở về yến hội đi.”
Nàng nhìn về phía âm thanh phát ra, trông thấy trắc phi Thái Tử Phương Tâm Nghiên với trang sức châu quang bảo khí lộng lẫy đang đứng nơi đó.
Mà người đối diện Phương Tâm Nghiên, đang ngồi trên một tảng đá nên có phần thấp hơn nàng ta, chính là Trang Thân Vương Sở Thụy.
“Sao ngươi cứ như âm hồn không tan vậy!” Phương Tâm Nghiên giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Giờ ta đã là trắc phi của Thái Tử, ngươi còn muốn dây dưa với ta sao?”
Gương mặt tái nhợt của Sở Thụy lộ vẻ khó hiểu: “Ta đã dây dưa với ngươi lúc nào?”
“Vậy sao ngươi lại xuất hiện ở nơi đây?” Phương Tâm Nghiên cả giận nói: “Từ Đông Cung tới sảnh tiệc nhất định phải đi qua con đường này, ngươi ngồi đợi ở đây, không phải muốn quấn lấy ta ư?”
Thuở trước, sau khi hôn sự giữa nàng ta và Bình Tây Vương thất bại, cha nàng ta đã nói Thái Hậu thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn cho nàng ta và Trang Thân Vương.
Có điên mới chấp thuận gả cho một kẻ bệnh tật ốm yếu, vì lẽ đó, nàng ta đành phải chấp thuận trở thành trắc phi của Thái Tử.
Nàng ta nay đã thuộc về Đông Cung, Trang Thân Vương... không, hiện tại hắn đã chẳng còn là thân vương nữa rồi. Nam nhân này sao cứ như âm hồn không tan vậy.
“Nếu ngươi còn tiếp tục quấn quýt ta, ta ắt sẽ bẩm báo lên Hoàng Hậu nương nương!” Phương Tâm Nghiên nói đoạn, phất tay áo rời đi.
Tiểu thái giám đứng cạnh Sở Thụy bất bình giậm chân than rằng: “Sao ban nãy Điện hạ không nói rõ với Phương Trắc phi rằng ngài chỉ ghé qua đây nghỉ chân một lát? Ngài có dây dưa gì với nàng ta đâu, sao có thể để nàng ta vu khống bôi nhọ thanh danh của ngài như vậy...”
Sở Thụy toan mở miệng nói, song lại hít phải một ngụm khí lạnh, không nhịn được ho khan kịch liệt.
Tiểu thái giám vội vàng đỡ hắn dậy: “Điện hạ hãy gắng sức một chút, sảnh tiệc sắp đến rồi ạ.”
Sở Thụy đứng lên, đưa mắt nhìn thấy một làn váy ở cách đó không xa. Chỉ cần nhìn bóng lưng, hắn đã nhận ra đó chính là Vân Sơ.
Hắn liền tiến lên đôi ba bước, cất giọng gọi: “Vân tiểu thư.”
Vân Sơ chờ Phương Tâm Nghiên đi khuất rồi mới dám xoay người rời bước, nàng vốn không muốn gây chuyện trong cung.
Nhưng đã bị người ta gọi, nàng không thể giả vờ không hay biết, bèn quay người lại: “Điện hạ.”
“Chẳng lẽ Vân tiểu thư cho rằng ta là một kẻ vô dụng sao?” Sở Thụy chậm rãi tiến gần Vân Sơ: “Đến cả một nữ nhân cũng có thể nh.ụ.c m.ạ châm chọc ta, cuộc đời này quả thực chẳng còn chút ý vị nào.”
Trong tâm trí Vân Sơ lại hiện lên cảnh tượng hắn tự cứa cổ tay ở Kim Anh Điện.
Nàng lặng im giây lát rồi cất lời: “Nhân gian còn nhiều điều đáng quý hơn, Điện hạ cần có một đôi mắt tinh anh để nhận ra cái đẹp.”
Sở Thụy cười khổ: “Cả kinh thành này không một nữ tử nào nguyện ý gả cho ta, đã định đời này ta phải cô độc như thế, cô độc đến tận khi quy tiên, chẳng lẽ ta đáng thương đến vậy sao?”
Vân Sơ lắc đầu: “Có lẽ là duyên phận chưa đến mà thôi.”
“Vậy duyên phận của Vân tiểu thư thì sao?” Sở Thụy ngập ngừng hỏi: “Sau khi Vân tiểu thư hòa ly, có từng nghĩ tới việc tái giá?”
Vân Sơ cảm thấy vấn đề này quá đỗi đột ngột, nàng lảng tránh không trả lời: “Tiệc trừ tịch sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên mau qua đó.”
Hoàng đế cùng Hoàng Hậu đã ngự giá, tiệc trừ tịch chính thức bắt đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gà Mái Leo Núi
Hoàng đế ban vài lời khai mạc, Hoàng Hậu hân hoan tiếp lời, rồi truyền cho các quý nữ trong cung bắt đầu hiến nghệ.
Mọi người đều biết Bình Tây Vương muốn chọn một Vương phi trong bữa tiệc trừ tịch này. Những nữ tử mong ước được gả vào hoàng thất đều cẩn trọng chuẩn bị các tiết mục ca múa.
Mỹ nhân cất tiếng hát thánh thót, thân hình yểu điệu múa lượn nhẹ nhàng, lại có người đ.á.n.h đàn, thổi tiêu, vẽ tranh, vô vàn tài nghệ khiến người xem hoa mắt chóng mặt.
“Du ca nhi, vị nữ tử đang vẽ tranh kia là trưởng nữ của Lễ bộ Thượng thư, nàng tinh thông cầm kỳ thư họa, lại tri thư đạt lý.” Công chúa Khánh Hoa nhỏ giọng nói: “Con hãy cầm ngọc bội này đưa cho nàng đi.”
Sở Hoằng Du ngẩng đầu, đưa mắt về phía Hoàng đế đang ngự trên cao: “Hoàng tổ phụ, cô cô bảo con mang ngọc bội này tặng cho vị nữ tử đang vẽ tranh, rốt cuộc là con chọn cho mình một vị phi mẫu, hay là cô cô thay con chọn?”
Hoàng đế lạnh lùng liếc sang: “Khánh Hoa, bàn tay ngươi vươn quá xa rồi.”
Sắc mặt của công chúa Khánh Hoa tức thì trở nên trắng bệch.
Từ nhỏ nàng ta đã là người không khéo léo lời lẽ, từ trước đến nay luôn không được phụ hoàng sủng ái nên vô cùng khiếp sợ người.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng đế khiến nàng ta không dám thốt thêm lời nào.
Nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư đã hoàn thành bức vẽ, một bức tranh sơn thủy bao la hùng vĩ hiện ra trước mắt mọi người.
“Tuyệt bút!” Vương tử Hồng Nam không kìm được mà đứng dậy vỗ tay tán thưởng: “Bức họa này nhìn tựa nước chảy mây trôi, quả thật là tác phẩm của một danh gia, tại hạ vô cùng bội phục.”
Nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư cúi mình hành lễ, cất lời thưa: “Vương tử quá khen rồi.”
Hoàng hậu mỉm cười cất lời: “Hồng Nam vương tử say mê nền văn hóa Đại Tấn ta, mà nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư lại là quý nữ có tài vẽ tranh tuyệt luân nhất kinh thành, đây chính là cao sơn lưu thủy ngộ tri âm.”
Hoàng đế thuận miệng hỏi: “Nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Năm nay khuyển nữ vừa cập kê mười sáu.” Lễ bộ Thượng thư tiến lên tâu: “Hiện vẫn còn ở khuê các, chưa lập gia thất.”
Từ khi hôn sự của công chúa Cổ Lệ và hoàng tử bị đình trệ, Lễ bộ Thượng thư đã ngầm hiểu Thánh thượng có ý muốn chọn nữ nhi của một trong các đại thần để thực hiện liên hôn. Lựa chọn tiểu nữ của ông ấy cũng không có gì kỳ lạ.
Vì thế, trong tình cảnh song phương đều thấu tỏ, Hoàng đế ban hôn cho khuyển nữ của Lễ bộ Thượng thư cùng Hồng Nam vương tử, tác thành một đoạn lương duyên.
Nguyên bản vốn định để công chúa Hồng Nam liên hôn cùng Đại Tấn, song trải qua bao biến cố, giờ đây đã không còn khả thi. Dù sao liên hôn chính là để củng cố mối bang giao giữa hai nước, song phương cũng cần tâm đầu ý hợp.
Tiếp đó, chư vị quý nữ lại nối gót hiến nghệ. Màn hiến nghệ tiếp nối nhau, chớp mắt đã gần đến hồi kết, Ân phi có vẻ nóng ruột: “Du ca nhi, vẫn chưa chọn được ai xứng đáng làm mẫu thân của con ư?”
Sở Hoằng Du lắc đầu: “Ta đều không ưng ý.”
“Vậy rốt cuộc con thích mẫu người như thế nào?” Công chúa Khánh Hoa vô cùng nóng lòng: “Còn lại vài nữ tử, e là chỉ có vị tiểu thư vận y phục vàng nhạt kia có gia thế hiển hách, đợi lát nữa con hãy...”
Sở Hoằng Du quay đầu, cất tiếng: “Hoàng tổ...”
Công chúa Khánh Hoa lập tức bịt miệng hắn. Sao tiểu tử này lại thích cáo trạng đến vậy, thật khiến ta tức đến mức này.
Cứ thế, đợi đến khi màn hiến nghệ chấm dứt, ngọc bội trong tay hai tiểu nhi vẫn chưa được trao cho bất kỳ ai.
Hoàng đế nhíu mày: “Du ca nhi, con khóc lóc đòi mẫu thân, trẫm đã trao con cơ hội tự mình lựa chọn mà con lại bỏ lỡ, rốt cuộc con định làm gì đây?”
Sở Hoằng Du tủi thân bĩu môi nhỏ: “Họ đều không hợp ý ta.”
“Sao lại không hợp?” Hoàng hậu ôn hòa mỉm cười hỏi: “Vị Chu tiểu thư kia không được ư?”
“Nàng ta quá xấu xí.” Tiểu gia hỏa nhíu mày: “Kẻ ngoài vừa trông vào liền biết nàng ta không phải mẫu thân thân sinh của ta và Trường Sinh.”
Hoàng hậu tiếp tục hỏi: “Vị Hà tiểu thư kia thì sao?”
“Nàng ta quá gầy guộc, e là không ôm nổi muội muội, không được.”
“Lý tiểu thư?”
“Nàng ta quá đỗi mũm mĩm, nhỡ đâu nàng ta ức h.i.ế.p ta và muội muội, phụ vương chắc chắn không địch lại nàng ta.”